“Diệp thiếu gia, tôi. . .tôi lại mời anh một chén!” Lưu Vân Siêu uống xong một chén, thấy sắc mặt Diệp Mặc vẫn lạnh lùng như cũ thì bị dọa đến mức run rẩy, anh ta vội vàng rót đầy một chén, rồi uống cạn sạch, một chén lại một chén, chẳng mấy chốc chai rượu đã thấy đáy. Một chai rượu tây vào bụng, sắc mặt của Lưu Vân Siêu đã nhăn như quả mướp đắng, anh ta muốn nôn ra nhưng mà lại không dám, nên cực kỳ khó chịu. Dáng vẻ này của Lưu Vân Siêu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.