Diệp Mặc yên lặng, rồi lại bật cười. Anh ta còn cười được? Người ngọc cắn môi đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn đã siết chặt lại, rồi hung hăng lườm qua bên kia. Sau đó, dứt khoát quay mắt qua một bên, không để ý đến Diệp Mặc nữa. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn không nhịn được mà nhìn vào hình chiếu trên kính, dường như nàng lại nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt trắng noãn lại nhiễm một tầng đỏ ửng, nhìn trông hết sức thẹn thùng, rung động lòng người. “Tha. . . tha...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.