Sáng sớm, trời vừa mới tờ mờ sáng. Diệp Mặc tỉnh dậy, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ bên cạnh, rồi hắn đang định ngồi dậy. “Anh không ngủ thêm một lát à.” Nàng ưm một tiếng rồi tỉnh lại, vươn tay ra mơ mơ màng màng ôm lấy Diệp Mặc. “Đã hửng đông rồi.” “Lại ngủ thêm một lát thôi mà.” Tô Ngọc Tình lẩm bẩm, cơ thể nóng bỏng tiến lại gần, ôm chặt hơn. Diệp Mặc chỉ đành cười khổ. Lần này, Diệp Mặc cũng không dám lộn xộn. Chờ đến khi Tô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.