Diệp Mặc thấy cha Tần và mẹ Tần vẫn ngẩn ngơ, thì mỉm cười gọi một tiếng: “Chú, dì?” “Ah ah!” Cuối cùng cha Tần cũng lấy lại tinh thần, ông lại giật mình một cái, vọi vàng đứng lên, đưa hai tay ra, nắm thật chặt, còn luôn miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Để cậu chê cười rồi!” “Xin chào!” Mẹ Tần cũng hoàn hồn, khác với chồng mình, bà bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt lại không ngừng quan sát, dò xét người thanh niên này. Gò má của bà hơi đỏ lên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.