“Tiên sinh, yêu cầu này của anh….chúng tôi không làm được, nhiều nhất cũng chỉ có thể xin lỗi.” y tá lớn tuổi lắc đầu.
Đuổi việc một người còn khó, thế mà vị này còn yêu cầu đuổi việc tất cả những người có liên quan, đây chính là rất nhiều người.
Chắc chắn bệnh viện của họ sẽ không thể nào đồng ý yêu cầu này.
“Không được à, vậy thì hôm nay tôi sẽ chờ ở đây, cho đến khi nào các người làm được mới thôi.”
Diệp Mặc đi sang một bên rồi ung dung ngồi xuống.
Người y tá lớn tuổi hơi cau mày.
Dù sao sự kiện này cũng là sai lầm của bệnh viện bọn họ.
“Điền Lệ này…..” Y tá lớn tuổi quay sang nhìn về phía người y tá kia, lại cau mày chặt hơn.
Điền Lệ này chính là thân thích của chủ nhiệm Hoàng bộ hậu cần, có chỗ dựa vững chắc trong bệnh viện, cho dù đúng là nàng tiết lộ thì chắc bệnh viện cũng chỉ xử phạt cho có mà thôi, giả vờ giả vịt cho qua mà thôi.
“Ai quấy rối ở đây?”
Một tiếng hét to từ đầu hành lang truyền đến.
Tiếp đó, một người đàn ông trung niên dẫn theo mấy người bảo vệ hùng hùng hổ hổ đi đến.
“Cậu hai, là anh ta, chính là anh ta quấy rối.”
Điền Lệ lập tức chỉ vào Diệp Mặc, thần sắc có vẻ rất đắc ý.
Đây chính là cứu binh mà nàng mời đến.
“Cậu hai à?” Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi cau mày.
“Lá gan không nhỉ nhỏ, dám đến bệnh viện này quấy rối.”
Chủ nhiệm Hoàng đi nhanh đến, nói chuyện vô cùng khí thế.
“Mấy người các anh, lôi cậu ta ra ngoài.”
Khi đến gần thì chủ nhiệm Hoàng ra lệnh cho mấy người phía sau.
“Anh không hỏi xem nguyên nhân sự việc là gì sao?” Diệp Mặc cười.
“Còn cần phải hỏi à, cậu quấy rối ở đây là cậu sai rồi, lôi ra ngoài trước rồi tính sau! Nếu như cậu dám phản kháng lại, có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không hả?” chủ nhiệm Hoàng quát lên: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, xông lên.”
“Đi ra ngoài với chúng tôi.” Mấy bảo vệ hét một câu, cùng nhau tiến lên.
Một người trong đó vươn tay ra, định tóm lấy cánh tay của Diệp Mặc.
Diệp Mặc nheo mắt lại, trực tiếp bắt lấy cổ tay của đối phương, dùng lực bóp mạnh.
“A… đau đau đau, buông tay.”
Nhân viên bảo vệ này kêu lên như mổ heo, đầu đầy mồ hôi.
“Cậu….còn dám ra tay à, giỏi, cậu giỏi đấy.”
Chủ nhiệm Hoàng hơi sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ tên này lại dám càn rỡ như vậy.
“Mấy người con ngây ra đó làm gì? Mau xông lên, tất cả xông lên bắt lấy cậu ta cho tôi!” chủ nhiệm Hoàng rống lên.
“Chờ đã.” Người ý tá lớn tuổi kêu lên: “chủ nhiệm Hoàng, không cần làm vậy đâu! Sự kiện lần này, là chúng ta đuối lý trước.”
“Đuối lý cái gì, cậu ta đã ra tay, hôm nay nhất định phải bắt cậu ta lại.” chủ nhiệm Hoàng quát lên.
“Nếu như các người dám xông lên, tôi sẽ vặn gẫy tay anh ta.” Diệp Mặc nheo mắt nhìn mấy người bảo vệ còn lại, lạnh lùng nói.
Tiếp đó, Diệp Mặc nhìn về phía chủ nhiệm Hoàng: “Gọi viện trưởng của mấy người đến đây.”
“Tên lưu manh này, còn dám hò hét….” chủ nhiệm Hoàng tức đến đỏ cả mặt.
Người y tá lớn tuổi hơi do dự một chút, rồi đi sang bên cạnh gọi điện thoại.
Đối phương là người của ngôi sao lớn, rất có sức ảnh hưởng, chuyện hôm nay đúng là cần viện trưởng phải ra mặt giải quyết.
“Tiết lộ thông tin bệnh nhân?”
“Đối phương còn là người của Thiên hậu Tô Ngọc Tình sao? Còn đánh nhau rồi?”
Trong phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng Lưu Khải Nhân cau chặt đôi lông mày.
“Chuyện gì thế này.” viện trưởng Lưu Khải Nhân để điện thoại xuống rồi thở dài, buồn rầu đến mức vò đầu bứt tai.
Lưu Khải Nhân đang rất phiền muộn, ông ta vừa nhận được tin tức nói tập đoàn đã đổi chủ, hiện giờ vẫn chưa biết lai lịch của ông chủ này là gì, sau này có can thiệp vào việc sắp xếp nhân sự của bệnh viện hay không.
Ngay tại thời kỳ mẫn cảm này, thế mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, một khi vỡ lở ra thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của ông ta.
“Đi xem một chút vậy.”
Lưu Khải Nhân đứng dậy, chạy chậm ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì.” Khoảng 7 8 phút sau, Lưu Khải Nhân đã đến hiện trướng, sau lưng còn có không ít người đi theo.
“Viện trưởng, người này cố tình gây sự, còn ra tay đánh người nữa.” chủ nhiệm Hoàng lập tức cáo trạng trước.
Lưu Khải Nhân nhìn chủ nhiệm Hoàng một cái, nhướng mày lên.
Tên này, còn sợ chuyện này chưa đủ lớn à?
“Vị tiên sinh này, sự kiện lần này, tôi cũng đã nghe một chút, đúng là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng mà, cậu xem….cậu ra tay đánh người, cũng không tốt lắm đâu, hay là, hai bên chúng ta đều lùi một bước.”
Lưu Khải Nhân đi lên cười với Diệp Mặc.
Giờ phút này, Lưu Khải Nhân chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa, tuyệt đối không thể làm to chuyện, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
“Viện trưởng, sao có thể buông tha cho cậu ta được.” chủ nhiệm Hoàng không cam lòng nói.
“Cậu ngậm miệng cho tôi.” Lưu Khải Nhân quay người quát lên.
“Còn không biết cậu tên là gì?” Lưu Khải Nhân lại quay ra cười nói với Diệp Mặc.
“Tôi họ Diệp, tên là Mặc, không biết viện trưởng đã nghe thấy cái tên này hay chưa?” Diệp Mặc nheo mắt nhìn viện trưởng, nói với vẻ nghiền ngẫm.
“Ai u, mọi người nghe kìa, cậu ta phách lối chưa kìa! Cậu ta tưởng mình là ai chứ, chỉ cần báo tên ra là dọa được người khác sao? Diệp Mặc cái gì, chưa bao giờ nghe qua.” chủ nhiệm Hoàng nở nụ cười.
“Diệp Mặc?” Lưu Khải Nhân giật mình.
Cái tên này, hình như vừa nghe qua.
Lưu Khải Nhân cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên, cơ thể của ông ta chấn động kịch liệt như bị sét đánh.
Lưu Khải Nhân trợn tròn mắt, gắt gao nhì chằm chằm vào người thanh niên trước mắt, gương mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Tên của ông chủ mới, cũng gọi là Diệp Mặc!
Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Ừng ực-----
Lưu Khải Nhân khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, sắc mặt trở nên trắng xám, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Viện trưởng, chúng ta nhanh đuổi tên lưu manh này ra ngoài đi, còn báo cảnh sát bắt hắn luôn.” chủ nhiệm Hoàng tiếp tục châm ngòi thổi gió.
“Câm mồm!”
Rốt cuộc Lưu Khải Nhân cũng không nhịn nổi nữa, rống to một tiếng.
Sắc mặt ông ta đỏ lên vì giận dữ, trở nên hơi vặn vẹo, khàn giọng quát: “Lưu manh nào! Mắt cậu bị mù à? Đây là chủ tịch Diệp! là ông chủ mới của bệnh viện chúng ta.”
Lưu Khải Nhân vừa dứt lời, bốn phía lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người cứng đờ tại chỗ, gương mặt ngây ngốc, không thể tin nổi.