Dương Mạn Ny nhìn thoáng qua thời gian, rồi giãy dụa bò dậy, kéo thân thể lười biếng vào trong phòng tắm. Ngón tay ngọc kéo một cái, mảnh vải viền ren thấm đẫm mồ hôi bị nàng vo thành một đống, rồi ném vào cái sọt, sau đó liền lao vào tắm. Chờ đến khi nàng đi ra, thì tự lẩm bẩm. “Nhận cho Ngọc Tình, và cả bản thân mình thêm việc để làm đi!” Khi tắm rửa thì nàng đã nghĩ rõ ràng, do bản thân mình quá nhàn, tinh lực quá nhiều lại không có chỗ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.