“Lần trước, tôi đã tha cho anh một mạng, vậy mà anh không biết trân quý, nhất định phải trêu chọc Diệp tiên sinh, anh thật sự là không biết sống chết! Có điều, có lẽ tôi phải cảm ơn anh, nếu như không có anh, thì chưa chắc tôi đã thắng đâu!” “Anh cứ an tâm đi đi, sau này cũng sẽ không có ai nhớ đến anh đâu, tôi sẽ tiết lộ những gì anh đã làm cho báo trí, thế nhân cũng sẽ nghĩ rằng, anh sợ tội nên chạy trốn thôi!” Tống Duẫn Chân lạnh lùng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.