“Ngồi nói chuyện thôi!” Trần Mộng bỏ đôi dép bông đi trong nhà, đặt đôi chân ngọc tinh tế và xinh đẹp lên trên ghế sa lon, đôi chân dài hơi khép lại, hai tay ôm lấy đầu gối. Dưới cái tư thế này, bờ mông đang bị quần jean trói chặt kia lập tức phình ra, càng lộ ra vẻ sung mãn và to lớn, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Diệp Mặc. “Em khẩn trương như thế làm gì!” Trần Mộng thấy Diệp Mặc còn hơi câu nệ và thẹn thùng, nàng không khỏi nở nụ cười,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.