Từ Thiên Dật vung tay lên, trực tiếp hất bát cơm xuống đất, ầm một tiếng, đồ ăn văng tung tóe trên mặt đất. “Đến cơm mà cũng không biết làm, đồ vô dụng! Đi pha cho tôi ly cà phê đi!” Từ Thiên Dật lạnh lùng nói. Triệu Nhất Mạn cắn chặt môi đỏ, cố gắng lắm mới không khóc òa lên. Cô ta không nói tiếng nào, thu dọn xong thì lại đi pha một ly cà phê, sau khi pha xong thì mang đến trước mặt Từ Thiên Dật, dồng thời, còn nhìn về phía màn hình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.