Giờ cơm, Trần Mộng vừa ngồi xuống, nếm thử món đầu tiên thì đôi mắt đẹp đã trợn tròn lên, lộ ra mấy phần không tin. “Diệp Mặc, tay nghề của em . . .” Diệp Mặc mỉm cười: “Cũng tạm được!” Người ngọc líu lưỡi nói: “Đây mà là . . . tạm được á?” Một lúc sau, nàng mới bình phục lại, lại nếm thử một miếng, sau đó liền không dừng được. “Thật sự không ngờ là trình độ của em lại cao siêu như vậy đấy!” Giờ phút này, thần sắc của nàng cũng đã khôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.