Diệp Mặc nhướn mày, cười nói: “Nghe nói, anh rất giỏi?” “Ha ha! Tạm được!” Lưu Tuấn Hiên khoát tay, cười to nói: “Bây giờ không còn được như xưa nữa rồi, nếu như là vài năm trước, thì tôi có thể chạy vài vòng với tay đua chuyên nghiệp, cũng từng lên sân thi đấu, khi đó mới gọi là lợi hại!” “Anh Lưu quá lợi hại!” Mấy thanh niên bên cạnh cũng bắt đầu tâng bốc. “Đều là chuyện trước kia rồi!” Lưu Tuấn Hiên lại cười một tiếng, nhưng trong giọng nói lại không che giấu được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.