Đường Nguyệt Dao suy tư một chút, lắc đầu nói: “Vậy thì tôi chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua.” “Cũng đến giờ đi làm cơm rồi.” Diệp Mặc liếc mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị đi phòng ăn để làm bữa trưa. “Lại đến giờ cơm rồi à!” Đường Nguyệt Dao sờ sờ cái bụng, mừng rỡ đứng lên. Điều nàng mong chờ nhất trong ngày chính là ăn cơm, tên này lăng nhăng thì lăng nhăng, nhưng nấu ăn thật sự là quá ngon, từ khi nàng được thưởng thức tay nghề này,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.