“Có phải mình suy nghĩ nhiều rồi hay không?” Rất lâu sau, ông ta cười khổ rồi lẩm bẩm một câu, tâm thần vẫn rung động không thôi, để cả đôi tay cũng vẫn đang run rẩy. “Cũng chưa chắc là thật, đúng vậy!” Ông ta lại tự an ủi mình, vất vả lắm mới có thể trấn định lại. “Cứ coi như tên đó là thiên tài đi, vậy thì sao chứu, còn không phải là một tên nhãi ranh sao! Đã không đào được góc tường, vậy thì chỉ có thể giội nước bẩn, không chỉ sinh vật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.