Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Ứm, là cảm giác yêu

Mộ An An đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nửa giờ nữa mới trở lại Ngự Viên Loan, thời gian rất ngắn, cô phải nhanh lên.

“Anh Thát.”

Giọng nói ở bên cạnh kéo lại suy nghĩ của Mộ An An.

Giang Cầm nhìn xung quanh, nhìn về phía Giang Phong vẫn đang cùng Lượng Lượng bàn bạc chuyện tiền bạc, sau đó bước đến gần Mộ An An, ” Anh Thất, anh có thể cho tôi chút mặt mũi được không, chuyện này bỏ qua được không?”

Mặt mũi của cô thì tính là gì?

Mộ An An trong nội tâm chế nhạo, nhưng trên mặt không nói gì.

“Chỉ cần chuyện này kết thúc, tôi có thể chấp nhận với anh một yêu cầu, bao gồm cả việc kết giao với anh.”

Khi Giang Cầm nói lời này, Mộ An An tiếp tục nghe, nhìn biểu hiện của Giang Cầm.

Bất kể biểu cảm, ánh mắt, hay thậm chí là lời nói, Giang đại tiêu thư luôn cao hơn người khác một bậc.

Dường như cô ta đến đây không phải để cầu cứu, mà là để cho Mộ An An một cơ hội.

Ở bên kia, Giang Phong đã hoảng sợ, con dao của Lượng Lượng đã ở trong tay hắn ta.

, Lúc này ngày thường không còn tư thế kiêu ngạo thiếu gia, hắn kinh hồn bạt vía, “Được! Anh Thất, anh cứ quên chuyện này đi, đừng nói em gái tôi chấp nhận anh một yêu cầu, anh muốn làm gì thì làm.”

Xung quanh yên lặng. Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Cả nhà chịu khó tìm đúng nguồn truyen.one, nơi ra chương để đọc khích lệ nhóm có nhiều động lực lên chương nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!”

Không ai nghĩ rằng vị đại thiếu gia nhà họ Giang kiêu ngạo sắp chết ở núi Mộ Vân Sơn này lại có thể vô liêm sỉ như Vậy.

Thậm chí yêu cầu em gái phải hy sinh.

Đon giản là khinh thường muốn giơ ngón giữa.

Giang Cầm liếc nhìn Giang Phong, hơi nhíu mày, trong mắt có chút không kiên nhẫn.

Rõ ràng là Giang Phong làm cô ta mắt mặt.

Mộ An An vẫn luôn cần thận, cư nhiên nắm bắt được Giang Cầm chỉ tiết này.

Mộ An An vẫn chưa lên tiếng, Lượng Lượng không chịu nỗi nữa, “Bót làm trò đi. Dám cược dám thua. Anh Lượng sẽ …”

“Được.”

Lượng Lượng vẫn chưa nói hết. Mộ An An đã nói.

Lượng Lượng ngạc nhiên, “Anh Thất, anh, anh đang nói cái gì vậy?”

“Giang đại tiểu thư là nữ thần của tôi. Vì nữ thần của tôi đã nói, tôi nhất định sẽ đồng ý.” Những lời của Mộ An An đặc biệt thâm tình, giống hệt như một vị thừa tướng thuần phục dưới váy của Giang Cầm.

“Nhưng, việc kết giao thì thôi bỏ đi, tôi vẫn thích nữ thần của tôi cam tâm tình nguyện. Chỉ là …”

Sau đó, Mộ An An đột nhiên ghé tới gần Giang Cầm.

Giang Cầm ngạc nhiên, đối mặt với công kích đột ngột của Mộ An An, trái tim của cô ta bắt đầu đập loạn xạ.

Mộ An An hạ giọng, “Nữ thần, cô phải nhớ rằng cô đã hứa với tôi một điều.”

Giang Cầm không phản ứng lại, Mộ An An đã cách xa cô rồi.

Quay đầu lại, cô liếc nhìn Lượng Lượng, “Thả người ra.”

“Anh Thát, không phải chứ?” Lượng Lượng không thể tin được.

Giang Phong nhân cơ hội nhanh chóng đẩy Lượng Lượng ra.

Lượng Lượng không vui, “Vì một người phụ nữ, anh lại như vậy.”

“Nữ thần của tôi, phải khác.” Mộ An An nháy mắt.

Ngay khi nháy mắt này xuất hiện, Giang Cầm chết lặng trong giây lát.

Hơn nữa, xung quanh, một số fan nhỏ nhìn thấy Mộ An An như vậy, thậm chí còn bị ấn tượng hơn.

*Ôi, cảm giác như động tâm!”

“Tôi thực sự muốn trở thành nữ thần của Anh Thất!”

“Đáng ghen tị.”

Mộ An An chỉ mỉm cười trước tiếng nói của những người hâm mộ xung quanh mình, sau đó vẫy tay, quay về phía xe của mình.

Nụ cười trên khuôn mặt.

Nhưng khi nhìn xuống xem đồng hồ.

Đến đến đi đi trì hoãn gần mười phút, thật là đáng chết.

Đã hết thời gian. Mộ An An không thèm quan tâm những người phía sau đang làm gì, lên xe liền nhanh chóng khởi động xe đi về phía Ngự Viên Loan.

Ngay khi Mộ An An rời đi, vẻ mặt cầu lòng thương xót của Giang Phong lập tức thay đổi.

Hắn ta đá vào bàn. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ phải chịu đựng sự xấu hỗ như vậy.

Giang Phong thấp giọng nói bên tai Giang Cầm: “Em gái, em đừng lo, hôm nay chịu sự sỉ nhục này, nhất định sẽ phải đòi lại, không để cho tên nhóc này sống tốt!”

Trong mắt hắn lập tức lóe lên vẻ hung ác.

Vấn đề của ngày hôm nay là chắc chắn chưa kết thú!

c Giang Cầm nhìn chằm chằm phương hướng Mộ An An rời đi, nghe được Giang Phong lời nói, ánh mắt ghét bỏ.

Cô chưa bao giờ biết rằng, anh trai mình lại hèn hạ như vậy, thật là xáu hồ!

Giang Cầm rời đi, không nói lời nào.

Sau khi Mộ An An rời khỏi núi Mộ Vân Sơn, phi như bay trên đường.

Đồng thời gọi cho bác sĩ Có.

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, tình hình của cô sao rồi, sao cô còn chưa về? Xe của Thất Gia đang trên đường, anh ấy sẽ về sớm thôi!” Giọng bác sĩ Có rất lo lắng.

Anh ta thực sự rất lo chết mắt.

Mặc dù Tông Chính Ngự rất sủng Mộ An An, nhưng khi đặt ra quy tắc cho Mộ An An, nếu Mộ An An phạm vào, Tông Chính Ngự sẽ không hề có một chút thương xót nào.

“Tôi sẽ về sớm, nhưng ông phải giúp tôi càm chân.” Mộ An An nói.

_ Cô đã tính toán thời gian, khi trở về chắc chắn sẽ bị muộn, phải nhờ bác sĩ Cố giúp đỡ.

Kết quả là, khi bác sĩ Cố nghe thấy điều này, đầu của ông ấy lập tức nỗ tung, “Tôi câu giờ? Tiểu tổ tông, cô nghĩ rằng tôi đã sống quá lâu, muốn kết thúc cuộc sống của mình sớm? Tôi câu giờ Thát Gia, tôi có thể nói gì với anh ấy?”

Với tính cách của Thất Gia, ngay khi tôi xuất hiện trước mặt anh ấy, anh ấy có thể siết cổ tôi ngay tại chỗ. “

” Viện cớ nói là đang thay thuốc cho tôi.”

“Tiểu tổ tông, cô có nhớ cô đang bị thương không? Cô bị thương chạy đua xe. Cô cho rằng nếu lần này bị bắt sao, Thất Gia. Có thể dễ dàng bỏ qua?”

” Đừng nói nhảm nữa, giúp hay không? “

“… Giúp!”

Bác sĩ Cố vô cùng ủy khuất đáp, Mộ An An trực tiếp cúp điện thoại, lái xe lên số, vội vã về phía Ngự Viên Loan.

Ngự Viên Loan.

Khi chiếc xe Maybach dừng ở cổng Ngự Viên Loan, người hầu kính cần bước tới, mở băng ghế sau.

Tông Chính Ngự bước ra khỏi xe với chiếc áo khoác trên tay, trên tay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhung đen, không thắt cà vạt, cổ áo đã được mở ra ba cúc.

Dưới xương quai xanh tinh tế gợi cảm ẩn, hiện những đường cơ tuyệt đẹp.

Cuộc họp kéo dài máy tiếng đồng hồ, khiến khuôn mặt Thất Gia có chút mệt mỏi, căn bệnh đau đầu có chút phát tác.

“Thất Gial”

Hai hàng người hầu cung kính chào hỏi.

Tông Chính Ngự ném áo khoác cho người hầu, xoa xoa lông mày.

Bác sĩ Cố đang quan sát từ tầng hai, tiếng xe bên ngoài biết rằng Tông Chính Ngự đã trở lại.

Nhưng Mộ An An vẫn chưa có tin tức gì, bác sĩ Cố vô cùng lo lắng.

“Tiểu thư đâu?”

Tông Chính Ngự xoa lông mày hỏi.

Người hầu gần đó cung kính đáp: “An An Tiểu thư đang ở trong phòng.” Tông Chính Ngự không đáp, chân dài bước lên lầu.

Khi bác sĩ Cố ở tầng hai nhìn thấy điều này, cả trái tim anh ấy thắt lại.

Nhìn xuống dòng tin nhắn cuối cùng anh gửi cho Mộ An An: Thất Gia đã về đến nhà, cô về chưa?

Mộ An An không đáp, có lẽ vẫn đang lái xe.

Bác sĩ Cố nhìn thấy Tông Chính Ngự đã đi được nửa đường, nhưng Mộ An An vẫn không có tin tức gì.

Khi Thất Gia rời đi, còn cố ý giải thích dặn dò, nhát định phải nhìn Mộ An An, nếu không sẽ hỏi tội!

Nếu Mộ An An bị bắt, anh cũng đừng hòng thoát thân một mình.

Cuối cùng, bác sĩ Cố chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, trực tiếp bước về phía trước, chặn bước chân của Tông Chính Ngự, “Thất Gial”
Chương 46: Kiểm tra não của con bé

Sự xuất hiện đột ngột của bác sĩ Cố khiến Tông Chính Ngự dừng bước.

Bị đôi mắt ấy nhìn một cái, bác sĩ Cố da thịt căng lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Thất Gia, tôi cần phải báo cáo cho ngài, vết thương của Mộ An An.”

Tông Chính Ngự ánh mắt quét qua, “Vết thương?”

Lúc anh ta rời đi, sau khi kiểm tra đặc biệt, vết thương của đứa trẻ cơ bản đã lành.

“Đúng, là vết thương… vết thương… có chút đặc biệt!” Bác sĩ Cố lắp bắp, “Đúng vậy, vét thương có chút đặc biệt, cần được báo cáo cho anh.”

Tuy nhiên, bác sĩ Cố tìm lý do, Tông Chính Ngự nheo mắt một cách nguy hiểm.

Rõ ràng là đã nhận thức được vấn đề, anh đẩy bác sĩ Có ra, đi về phía phòng của Mộ An An.

Bác sĩ Cố không ngờ, vừa ngăn chặn thì đã gặp rắc rồi.

Nhưng sẽ còn tồi tệ hơn khi Mộ An An bị phát hiện, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng mà đuổi theo. “Thất Gia, tôi có thể nói chuyện với anh không? Rất nguy cấp. Tiểu thư đang ở trong phòng. Có vài lời không tiện nghe.”

“Cút “Thất, Thát gia”

Bác sĩ Cố chưa nói xong, thì Tông Chính Ngự đã bóp cỗ đè chặt vào tường.

Đôi mắt sắc lạnh như một con dao, khiến bác sĩ Cố chùn bước.

Bác sĩ Cố hoàn toàn bị sốc.

Tông Chính Ngự đầy anh ra, xoay người và đây cửa phòng của Mộ An An.

Ngay lập tức, bác sĩ Cế nhắm mắt tuyệt vọng.

Toi rồi, toi rôi.

Hoàn toàn kết thúc rồi.

Cuộc đời trẻ trung của anh, sẽ kết thúc trong một đêm bình thường này.

Người thậm chí không có người yêu, cô đơn và thậm chí nằm ngửa để chết cũng không đủ tư cách.

Thất Gia sẽ làm gì?

Cho cá mập ăn?

Ngũ mã phanh thây?

Hoặc là…

*Thát Gial”

Ngay khi bác sĩ Cố tưởng tượng không nổi nhìn thấy N loại chết trong lòng, bên tai liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói này dường như đã mang lại cho anh một cuộc sống mới!

Bác sĩ Cố lập tức mở mắt, tiến lên một bước, nhìn về phía phòng của Mộ An An.

Trong phòng.

Mộ An An vẫn mặc bộ quần áo cải trang thành một người đàn ông khi cô rời đi lúc nãy.

Một bộ quần áo màu đen, mái tóc ngắn màu bạc gọn gàng, rất khoa trương.

Cùng với gương mặt thanh tú sau hiệu ứng make up đặc biệt, cô hoàn toàn biến thành một chàng trai phóng túng.

Tông Chính Ngự nheo mắt nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào trong phòng Mộ An An, đồng thời, ánh mắt của anh ta quét khắp phòng, đặc biệt là cửa sổ nhìn thêm vài giây.

Các của sổ đã, không có vấn đề.

Mộ An An chạy đến Tông Chính Ngự với vẻ mặt ngạc nhiên, “Thát Gia, chú đã về rồi?”

“Sao lại ăn mặc thế này?” Tông Chính Ngự hỏi.

“Chơi ạ.” Mộ An An trả lời rất thẳng thắn, trên mặt mang theo nụ cười, chỉ vào điện thoại được đặt trên giá đỡ phía sau.

Màn hình vẫn sáng, “Cháu đang quay một đoạn video nhỏ.”

Rõ ràng Mộ An An vẫn rất căng thẳng.

Nhanh chóng trở về, cuối cùng sẽ đến nhà rồi.

Cũng may là cô cẩn thận, lúc nhảy vào đã đóng cửa sỏ lại, nếu không Tông Chính Ngự nhát định sẽ phát hiện ra vấn đề.

Cùng lúc đó, Mộ An An kéo Tông Chính Ngự lẫm bẩm, “Cháu đã quay cả đêm, quay như thế nào cũng không ổn, cho dù ở góc độ nào …”

Sau đó, cô ấy đột nhiên im lặng.

Sau đó, như thể cô đã phát hiện ra một điều gì đó thú vị, đôi mắt sáng lên, ngắng đầu nhìn Tông Chính Ngự, bắt đầu so sánh về sự chênh lệch chiều cao giữa mình và Tông Chính Ngự.

“Thất Gia, chúng ta còn cách gần 20 cm.”

“Ừm?”

Mộ An An không đáp lại sự nghi ngờ của Tông Chính Ngự, mà nói: “Thất Gia, bây giò chú vẫn bận à?”

“Nếu không bận thì chú có thể giúp cháu không?”

Hỏi thăm dò.

Nhưng Mộ An An đã đưa tay kéo Tông Chính Ngự vào phòng, sau khi tháo điện thoại ra khỏi giá đỡ, đá chiếc giá đỡ ra, rồi nhét điện thoại vào tay Tông Chính Ngự.

” Thất Gia, cháu quay video này không giỏi. Chỉ giúp cháu cầm điện thoại di động. Chiều cao của chú chắc chắn là giá đỡ điện thoại di động hình người tốt nhát.”

Mộ An An một bên nắm tay Tông Chính Ngự một bên nói, một bên đưa điện thoại và chỉnh góc độ.

Cô đang nhờ Tông Chính Ngự giúp đỡ, nhưng hành động không khách khí chút nào.

Tuy nhiên, Tông Chính Ngự, người bị cưỡng chế làm một cái giá đỡ điện thoại hình người, không hề sốt ruột, điều chỉnh góc độ của mình với Mộ An An.

Nhìn bác sĩ Cố phía sau, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Anh nghĩ rằng khi Tông Chính Ngự bước vào, nhìn thấy Mộ An An trong phòng, Mộ An An thản nhiên hất cằm, yêu cầu Thất Gia ra khỏi phòng trước, thì mọi chuyện đã xong xuôi.

Ai nghờ rằng Mộ An An thực sự đã kéo Thát Gia vào?

Giá đỡ điện thoại hình người?

Như thế này là không sợ chết?

Đây là Thất Gia, Tông Chính Ngự!

Trong toàn bộ Giang Thành, Thất Gia nhân vật được coi là thần, ai ai cũng kính sợ tôn trọng đấy.

Hóa ra là …

Làm giá đỡ điện thoại hình người cho một cô bé?

Bác sĩ Cố nghĩ như thế nào cũng cảm thấy hão huyền.

Thậm chí cảm thấy nếu chuyện này lan ra ngoài, mọi người ở Giang Thành có lẽ sẽ phát điên mắt.

Mộ An An không chỉ dám dùng Thất Gia làm giá đỡ hình người, thậm chí còn chê bơi, ” Thất Gia, chú hạ thấp chút, cao hơn, chụp ảnh như thế này cháu sẽ không đẹp đâu, nhanh lên.”

Nếu đổi là người khác, Tông Chính Ngự đã bắn có phát súng rồi!

“Đúng, chính là thế này!”

Mộ An An nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại rất hài lòng.

Góc này chụp này cô ấy cảm giác cô như cao 1,8 mét, như thể cô là một chàng trai kiêu ngạo, ngỗ ngược, lạnh lùng.

Mộ An An rất hài lòng, nhấn nút ghi hình.

7 : Sau đó, cô hơi ngẳng đầu lên, chớp mắt trước máy quay và bắt đầu hát, “Hey, bảo bối, đến đây.”

Ngay khi giọng nói này phát ra, Tông Chính Ngự đã cau mày.

Bác sĩ Cố đằng sau có một dấu chấm hỏi to đùng.

Nhưng Mộ An An không quan tâm, bắt đầu giơ tay loạn xạ, thể hiện biểu cảm ngớ ngắn của mình, thực hiện quay một video tuyệt đẹp trai ngầu lòi ngay tại chỗ.

“Mặt trăng không ngủ, bạn không ngủ, bạn là một đứa bé hói.

Vào mùa đông, nếu bạn không cầm ly trà sữa thì sẽ không có ai theo bạn cả đời. Thật tuyệt vời! Ngâm kỉ tử trong ấm giữ nhiệt, bạn lợi hại là lợi hại nhất, , bước lên băng ghế đi lên mặt trăng!”

Khi Mộ An An hát bài hát nỗi tiếng này với một biểu cảm âm dương kỳ lạ trên mặt, Tông Chính Ngự mặt đen hoàn toàn.

Video vẫn chưa kết thúc, anh trực tiếp thu tay lại, “Cố Thư Khanh!”

Bác sĩ Cố, người đang run rẫy đứng ở cửa, nghe thấy Thất Gia gọi, linh hồn gần như đập vào tường.

Không dám lơ là, nhanh chóng lao tới, “Thất, Thất Gial”

“Kiểm tra não của con bé.”

*A,a?”

Bác sĩ Cô chết lặng.

Vừa ngắng đầu, nhận được ánh mắt sắc bén của Tông Chính Ngự.

Bác sĩ Cố không dám lơ là chút nào, bước nhanh về phía trước.

“Kiểm tra não của tôi?”

Mộ An An không đoán ra được tình hình, chỉ quay một đoạn video, chuyện gì vậy?

“Thất, Thất Gia, cháu chỉ quay một đoạn video thôi mà.”

Ngay sau khi Mộ An An nói xong, đội y tế của Ngự Viên Loan đã bước vào, bao vây cô.

“Mang đi kiểm tra.”

Tông Chính Ngự ra lệnh.

Mộ An An không thể giải thích được, “Thất Gia, chú đang làm gì vậy?”

Tông Chính Ngự không đáp, trực tiếp bước ra khỏi phòng của Mộ An An bằng đôi chân dài của mình.


Chương 47: Đứa trẻ của tôi, nhất định phải đứng đầu
Mộ An An bị đội y tế cưỡng chế đưa đi.
Bác sĩ Cố sẽ tận dụng cơ hội để rời đi.
Nhưng giọng nói như chết chóc của Thất Gia vang lên từ phía sau, “Cố Thư Khanh ở lại.”
Bác sĩ Cố lập tức run vai, liếc nhìn Mộ An An, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh Tông Chính Ngự ở lại.
Sau khi Mộ An An bị cưỡng chế đem đi, Tông Chính Ngự đã xuống lầu.
Anh trực tiếp ngồi trên sô pha, khoanh chân tao nhã, nóng nảy xé rách cúc áo, xắn tay áo, lộ ra một nửa cánh tay.
Đồng thời không ngừng xoa lông mày.
Bác sĩ Cố đứng bên cạnh, nhìn thấy cử động theo thói quen của Tông Chính Ngự.
Anh ta lập tức hỏi: “Thất Gia, anh đau đầu à?”
Tông Chính Ngự không đáp, xua tay, không bàn đến chủ đề này.
Cùng lúc đó, La Sâm từ bên ngoài mang theo hồ sơ.
La Sâm: “Thất Gia, theo khảo sát, trường y đã bố trí thực tập tại các bệnh viện tâm thần từ 4 năm trước. Tổng cộng có 189 người, trong đó 180 người đã bỏ học hoặc chuyển đến cơ sở thực tập, 9 người còn lại trở thành bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần. “
Khi bác sĩ Cố nghe báo cáo này, ông ấy lập tức hiểu ra.
Thất Gia trước đó đã phản đối việc thực tập của Mộ An An trong bệnh viện tâm thần.
Vừa rồi Mộ An An lại biểu diễn vài điệu nhảy ngớ ngần, trực tiếp chạm vào sợi chỉ trong lòng Tông Chính Ngự.
Bác sĩ Cố nhanh chóng giải thích: “Thất Gia, có thể anh hiểu lầm rồi. An An tiểu thư thường xuyên phát những đoạn video nhỏ trên mạng. Tuy nhìn hơi … chơi khá là vui, nhưng thật ra đây là một loại video hài hước.”
Nói xong, bác sĩ Cố nhanh chóng mở điện thoại, đưa tài khoản video của Mộ An An cho Tông Chính Ngự.
Biệt danh của Mộ An An là anh Thất của bạn.
Bốn video ngắn đã được đăng trước đó, đều quay là nữ ăn mặc như nam giới.
Tuy nhiên, độ nỗi tiếng lại rất thảm, có chưa đến 100 người xem, thả tim càng không.
Trong số bốn video, cái này còn ngớ ngắn hơn cả cái trước.
Bác sĩ Cố đã từng nhìn thấy Mộ An An quay clip, lúc trước cho rằng đứa trẻ đã bị ma nhập.
Nhìn một cô tiên nhỏ nghiêm túc như này.
Ai biết được răng trên Internet, đó thực sự là một cây tấu hài.
Tông Chính Ngự lướt điện thoại, xem hết 4 đoạn video, biểu hiện của anh nghiêm trọng hơn, đầu lại bắt đầu đau.
Anh di chuyển ngón giữa và ngón trỏ xoa vào giữa lông mày.
Bác sĩ Cố: ” Thất Gia, đây là một hạng mục thú vị dành cho những người trẻ hiện đại. Các video sẽ hiển thị hàng chục triệu hoặc thậm chí hàng trăm triệu lượt phát và thả tim.”
Thát Gia: “Tại sao không ai xem con bé?”
Trong đầu bác sĩ Cố nghĩ đến một loạt lời giải thích, chứng tỏ đầu óc Mộ An An không có vấn đề gì, nhưng Thất Gia lại đột nhiên ném ra câu hỏi như vậy, khiến bác sĩ Cố dừng lại ngay lập tức.
Anh ấy chưa nghĩ ra cách trả lời thì La Sâm đã thay mặt anh ấy trả lời: “Không có nhân khí. Bây giờ các video nhỏ, cần được đẩy lên để khán giả xem, thì chúng nỗi tiếng được.”
“Tại sao không ai xem con bé?”
La Sâm dừng lại, lập tức phản ứng lại, “Thất Gia đừng lo lắng, toàn bộ video trên APP, sẽ đẩy nội dung video của cô An An lên.”
Sau đó, Thất Gia mới hài lòng.
Video đứa trẻ của anh, phải được nhân khí đứng nhất.
Tông Chính Ngự: “Mua tất cả các công ty video ngắn.”
La Sâm: “Vâng!”
Khi nhận được lệnh, La Sâm ngay lập tức rời đi.
Khi La Sâm rời sân, một nhân viên khác của Ngự Viên Loan đã tăng tốc và tiền về phía trước, “Thất gial”
Khi bác sĩ Cố nhìn thấy người đàn ông này, anh ta lập tức căng thẳng.
Người này là nhân viên chịu trách nhiệm của nhà xe Ngự Viên Loan.
Bác sĩ Cố ngay lập tức nghĩ đến chiếc xe mà Mộ An An đã lái.
Các chuyên gia có thể biết những chiếc xe đã sử dụng, khi họ kiểm tra chúng.
Có lẽ nào …
Bác sĩ Cố đang rất căng thẳng, nhưng các nhân viên chỉ đi đến bên tai Tông Chính Ngự, nói nhỏ.
Bác sĩ Cố không thể nghe thấy gì, nhưng chỉ có thể thấy rằng biểu hiện của Tông Chính Ngự có chút khác lạ.
Nhân viên nói xong, anh liền vẫy tay ra hiệu hắn lui ra ngoài.
Nhân viên đã nói gì?
Tông Chính Ngự: “Mua tất cả các công ty video ngắn.”
La Sâm: “Vâng!”
Khi nhận được lệnh, La Sâm ngay lập tức rời đi.
Khi La Sâm rời sân, một nhân viên khác của Ngự Viên Loan đã tăng tốc và tiến về phía trước, “Thất gia!”
Khi bác sĩ Cố nhìn thấy người đàn ông này, anh ta lập tức căng thẳng.
Người này là nhân viên chịu trách nhiệm của nhà xe Ngự Viên Loan.
Bác sĩ Cố ngay lập tức nghĩ đến chiếc xe mà Mộ An An đã lái.
Các chuyên gia có thể biết những chiếc xe đã sử dụng, khi họ kiểm tra chúng.
Có lẽ nào …
Bác sĩ Cố đang rất căng thẳng, nhưng các nhân viên chỉ đi đến bên tai Tông Chính Ngự, nói nhỏ.
Bác sĩ Cố không thể nghe thấy gì, nhưng chỉ có thể thấy rằng biểu hiện của Tông Chính Ngự có chút khác lạ.
Nhân viên nói xong, anh liền vẫy tay ra hiệu hắn lui ra ngoài.
Nhân viên đã nói gì?
khám cho bác sĩ Cô.
Bác sĩ Cố nhìn xung quanh và báo cáo: ” Thất Gia, trong tất cả các kỳ kiểm tra, tình trạng của cô An An đều ở chỉ số bình thường.”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự đầy xót xa, “Cháu chỉ muốn quay một đoạn video, để chú vui vẻ. Chú nhìn chú nè, chứng bệnh đau đầu lại tái phát, lông mày bị cọ đỏ rồi. “
Vừa nói, Mộ An An vừa đưa tay chạm vào lông mày của Tông Chính Ngự.
Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An thực hiện hành động này, Tông Chính Ngự đã hát tay Mộ An An ra như thể anh bị vật gì đó đâm trúng.
Mộ An An hơi ngạc nhiên trước động thái này.
Kể từ khi Tông Chính Ngự đưa cô đến Ngự Viên Loan, Tông Chính Ngự đã không từ chối sự gần gũi của cô.
Đây là lần từ chối đầu tiên. “Thất, Thất gia… sao vậy?”
“Không sao.”
Tông Chính Ngự thẳng thừng đáp, buông tay Mộ An An, “Giọng nói sao lại khác đi rồi?”
Mộ An An bị mắc kẹt hồi lâu trước, mới phản ứng vấn đề của Tông Chính Ngự.
Cô chạm vào phần nhô ra của cổ họng, sau đó nhấp và kéo ra một hiệu ứng đặc biệt.
“Ò, đây là yết hầu giả mà cháu dùng đạo cụ làm ra, có một thiết bị biến âm thanh bên trong.”
Mộ An An ăn mặc như vậy đeo thêm cái này mỗi khi cô đến đường đua với tư cách là Tông Thát.
Nếu không, ngay khi giọng nói phát ra, người ta sẽ nhận ra cô ấy là nữ.
“Quay một đoạn video nhỏ, còn phải làm như vậy à?” Tông Chính Ngự chơi với bộ thay đổi giọng nói thu nhỏ, ném câu hỏi này một cách tò mò.
Mộ An An chớp chớp mắt, đầu óc nhanh chóng, “Thỉnh thoảng cháu ra ngoài chơi đùa, trêu ghẹo các cô gái nhỏ.”
Tông Chính Ngự nhướng mày liếc xéo Mộ An An.
Rõ ràng là Mộ An An không hài lòng lắm với lời giải thích này.
Bác sĩ Cố ở bên vô cùng căng thẳng.
Luôn nghĩ về nhân viên phụ trách nhà xe.
Mặc dù không biết báo cáo những gì, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, có thê là tình hình về chiếc xe.
Bác sĩ Cố thậm chí còn đoán rằng, lần đua xe này của Mộ An An, khiến xe bị hỏng.
Trước kia Mộ An An trở về, ngoại trừ lần trước bị bắt tại chỗ.
Còn những lúc khác, xe đều được bảo vệ tốt.
Hiện tại chắc là không kịp nữa rồi.
Bác sĩ Gu lo lắng, mà Mộ An An cũng lo lắng không kém.
Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu cảm kiên nhẫn của Tông Chính Ngự…
Chương 48: Đối với đứa trẻ nhà anh có tạp niệm

Mộ An An kìm nén sự căng thẳng trong lòng, bình thản mỉm Cười.

Với thái độ dửng dưng, cô nói: “Chú biết cháu thích chơi bời, đến mấy quán bar nhỏ để ăn chơi thác loạn, hoặc trượt ván ở quảng trường đằng kia.”

Sau đó, Mộ An An lắng xuống và nói thêm: “Cháu nói chú nghe, con gái ra ngoài chơi dễ bị thiệt thòi.”

“Rất nghe lời.” Tông Chính Ngự đưa tay ra xoa mái tóc ngắn màu bạc của Mộ An An.

Mộ An An chỉ cảm thấy, bàn tay lạnh lẽo có chút nổi da gà.

Cô tiếp tục mỉm cười.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng nói: “À đúng rồi, lúc nãy chú đi ra ngoài, cháu đã lái xe đi. Ban đầu đang muốn đi bar, nhưng đi giữa chừng gặp phải một tên thần kinh.”

“m2”

Tông Chính Ngự khép bàn tay lại, những ngón tay mảnh khảnh chơi với bộ đổi giọng nói thu nhỏ trên tay.

Ở bên cạnh, bác sĩ Cố lo lắng đến mức không có cảm xúc, đặc biệt căng thẳng.

Mộ An An rất bình tĩnh, “Ừm, là một tên điên, muốn cháu phải đua xe với cháu. Cháu không muốn, liền đụng phải cháu, cháu tức quá liền đua với hắn một đoạn ngắn… Thất Gia, chỉ một đoạn ngắn, cắt đuôi xong thì cháu về rồi. Thật đấy!”

48-1-vo-nuoi.jpg
48-2-vo-nuoi.jpg


Mộ An An chuyển động, “Thất gia, đừng giận cháu, được không?”

Cô làm nũng, thân thể lắc lư..

Tông Chính Ngự vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng vì cử chỉ nhỏ của Mộ An An, có chút thay đổi.

Bàn tay ban đầu giữ eo, có thể trực tiếp cảm nhận được sự mềm mại trên da của trẻ con.

Và … vòng eo của đứa trẻ thực sự rất nhỏ.

Tông Chính Ngự đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút tê dại.

Mà đứa nhỏ đã quen thân mật với anh, cũng không thèm để ý, khi cơ thể cô đang trượt trên đùi hắn thì vô tình chạm vào nơi đó.

Ngay lập tức cơ thể Tông Chính Ngự cứng đờ. Có nhiều trang lấy của nguồn về đăng mong cả nhà chú ý, chọn nguồn như hình giúp nhóm chúng mình lên chương tốt mỗi ngày nhé!” Chúc cả nhà vui khỏe!”

Một ngọn lửa lập tức bùng cháy từ trái tim.

Cơn đau đầu vốn dĩ chỉ là rất nhẹ bắt đầu bùng phát.

Mộ An An không cảm nhận được sự thay đổi của Tông Chính Ngự, chỉ cảm thấy việc làm nũng dường như vô dụng.

Vẻ mặt của Thất Gia không những không giãn ra mà còn trở nên nghiêm trọng.

Lòng Mộ An An cũng nặng trĩu hơn.

Cô chỉ có thể tiếp tục giả vờ khổ sở, không ngừng xoa bóp chân của Tông Chính Ngự.

“Thất Gia, chú đừng giận cháu được không? Khi chú tức giận, cháu sẽ rất buồn. Sau này cháu sẽ không lái xe nữa. Cháy sẽ…”

Mộ An An chưa kịp nói xong, Tông Chính Ngự đã nhắc cô ra khỏi lòng anh.

Anh cảm thấy ngọn lửa trong người mình đã đến cực hạn.

Nếu Mộ An An tiếp tục, sự tỉnh táo của anh ta sẽ suy sụp, khi chứng bệnh đau đầu ngày càng nặng, anh sẽ hoàn toàn mắt đi sự tỉnh táo đem đứa trẻ đến với xử ngay tại chỗ.

“Thất Gia?” Mộ An An sững sờ.

Tông Chính Ngự không để ý đến Mộ An An, mà trực tiếp tiến lên đi lên lầu.

“Thất Gia.”

Mộ An An nhảy khỏi ghế sô pha, muốn đuổi kịp Tông Chính Ngự cáu kỉnh nói, “Đừng đi theo!”

Nói xong liền bước lên lầu, đóng sầm cửa lại.

Sau khi trở về phòng, Tông Chính Ngự nhanh chóng xé toạc áo sơ mỉ của mình, ném nó sang một bên.

Nhìn xuống một giây …

Nhìn lên, nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Khi gáo nước lạnh từ trên đầu dội xuống, Tông Chính Ngự cảm thấy lửa trên người mình có chút lui xuống.

Nhưng trong đầu anh không thể giải thích được, Mộ An An đang ngồi trong lòng anh làm nũng.

Những suy nghĩ vừa bị dập tắt, lại bắt đầu điên cuồng, thậm chí cơn đau đầu cứ tấn công dai dẳng.

Tông Chính Ngự ngay lập tức nhắm mắt lại.

Đó rõ ràng là một đứa trẻ.

Kể từ khi cô 12 tuổi, đã ở trong lòng anh làm nũng, anh chưa bao giờ có bất kì tạp niệm gì.

Chỉ có điều gần đây đã thay đổi, lại có thể có một số suy nghĩ cầm thú.

Tông Chính Ngự ngay lập tức vứt bỏ suy nghĩ của mình, ép bản thân đi tắm nước lạnh không để trong lòng có tạp niệm.

Nói xong liền bước lên lầu, đóng sầm cửa lại.

Sau khi trở về phòng, Tông Chính Ngự nhanh chóng xé toạc áo sơ mỉ của mình, ném nó sang một bên.

Nhìn xuống một giây …

Nhìn lên, nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Khi gáo nước lạnh từ trên đầu dội xuống, Tông Chính Ngự cảm thấy lửa trên người mình có chút lui xuống.

Nhưng trong đầu anh không thể giải thích được, Mộ An An đang ngồi trong lòng anh làm nũng.

Những suy nghĩ vừa bị dập tắt, lại bắt đầu điên cuồng, thậm chí cơn đau đầu cứ tấn công dai dẳng.

Tông Chính Ngự ngay lập tức nhắm mắt lại.

Đó rõ ràng là một đứa trẻ.

Kể từ khi cô 12 tuổi, đã ở trong lòng anh làm nũng, anh chưa bao giờ có bắt kì tạp niệm gì.

Chỉ có điều gần đây đã thay đổi, lại có thể có một số suy nghĩ cầm thú.

Tông Chính Ngự ngay lập tức vứt bỏ suy nghĩ của mình, ép bản thân đi tắm nước lạnh không để trong lòng có tạp niệm.

Dưới lầu.

Mộ An An đứng đó với vẻ mặt nghiêm trọng.

Tông Chính Ngự phẫn nộ đóng sầm lại, cô ở tầng một có thể cảm nhận được.

Trong tám năm ở Ngự Viên Loan, Mộ An An được Tông Chính Ngự chăm sóc, mặc dù gây rắc rối và bị bắt, chỉ cần Mộ An An nhõng nhãẽo như một đứa trẻ, giả vờ thảm hại, khuôn mặt ngây thơ nhìn Tông Chính Ngự thì việc gì cũng không sao.

Nhưng lần này, nó dường như hoàn toàn vô dụng.

Mộ An An nghĩ về cách Tông Chính Ngự nắm tay cô vừa rồi, không cho cô chạm vào.

Cô bắt đầu hoảng sợ không thể giải thích được.

Mộ An An quay lại nhìn bác sĩ Cố đang đứng đằng kia, “Vừa rồi có người báo cáo chuyện gì với Thất Gia?”

Bác sĩ Cố: “Nhân viên trong nhà xe, tôi không nghe rõ. Tôi đoán họ nói về chiếc xe. Lần này xe bị hư hại nghiêm trọng à?”

“Tên khốn đó đã cạnh tranh với tôi, giở trò quỷ quyệt.” Mộ An An không nói tên của tên ngốc, nhưng bác sĩ Cố biết đó là ai.

Về việc đua xe của Mộ An An và tiếp cận với gia đình họ Giang, bác sĩ Cố là người duy nhát biết điều đó.

Bác sĩ Cố im lặng một lúc, và cuối cùng nói, “Cô đã bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ vấn đề này chưa?”

“Không.” Mộ An An trực tiếp trả lời.

“Nhưng cô biết không, Thất Gia ngăn cản cô tiếp cận Giang gia. Anh ấy không phản đối cô đua xe, anh phản đối việc cô không buông bỏ về Giang gia, cô như thế này…”

Im lặng, những câu đằng sau không hay cho lắm.

Mộ An An biết bác sĩ Cô định nói gì, cười khổ, “Nếu tôi không bắt lấy Giang gia, làm sao tôi có thể trả thù cho mẹ và ông ngoại? Mẹ tôi và ông nội đã chết tám năm rồi. Cố Thư Khanh, anh biết đấy, trong 8 năm tôi sống như thế nào?”

“Mỗi lần tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên Thất Gia, đêm đó tôi sẽ gặp ác mộng. Tôi mơ thấy mẹ mặt đầy máu đứng trước tôi, hỏi tôi có tư cách hạnh phúc không? Tôi mơ thấy ông ngoại nhìn tôi với vẻ thất vọng.”

” Anh có biết cảnh tượng như vậy, khiến tôi đau đớn như thế nào không? Anh có biết cảm giác tội lỗi này, đang hành hạ tôi như thế nào không? ” “Bọn họ chết không yên, tôi dựa vào cái gì mà hạnh phúc chứ?”

Mộ An An nói rất kiềm chế, nắm chặt tay không cho cô mắt khống chế cảm xúc.

Nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn phơi bày nỗi buồn trong lòng.

Cái loại, biết rõ kẻ sát nhân là ai, nhìn kẻ sát nhân trên đời này, sống kiêu ngạo mà không thể giết, loại đau đớn đó, chỉ có Mộ An An mới hiểu đượ!

cBác sĩ Cố không nói nên lời.

“Thật ra, tôi cũng đã nghĩ về lý do tại sao Thất Gia không giúp tôi báo thù…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK