Cô rất căng thẳng.
Luôn cúi đầu đi đến trước mặt Tông Chính Ngự: “Thất gia.”
Ánh mắt Tông Chính Ngự dừng lại trên người Vu Nhã, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Bó bột đâu?”
“Gỡ rồi.” – Vu Nhã nói, ngẩng đầu lên rồi rơm rớm nước mắt, cô nói với giọng điệu rất đau khổ: “Đám người đó chặn cháu lại, cháu cũng không còn cách nào.”
Vu Nhã rất căng thẳng khi nói những lời này.
Trong nhiều năm qua, cô luôn được huấn luyện âm thầm, xem video của Mộ An An tiếp xúc với người đàn ông này, cô có thể cảm nhận được khí chất của người đàn ông này từ video.
Bây giờ khi đối mặt thì thấy rằng khí chất của người đàn ông này
rất đáng sự.
Đặc biệt là vào lúc này, khi Tông Chính Ngự đang nhìn chằm chằm vào cô, Vu Nhã cảm thấy làn da mình như đang bốc cháy dũ’ dội.
Loại sự hãi đó xuất phát từ bên trong và không thể kiểm soát hay kìm nén được.
Tông Chính Ngự im lặng nhìn chằm chằm một lúc, sau đó quay đi chỗ khác, anh lấy một điếu thuốc và một cái bật lửa từ trong túi ra.
Anh châm một điếu, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hiển: “Tiểu Cửu đâu?”
Hoắc Hiển sững sờ.
Anh vừa nghe Tiểu Cửu nói chuyện, vị Thất gia này dường như không hề hay biết Tiểu Cửu đi cùng với Mộ An An, sao lại đột nhiên hỏi như vậy.
Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng Hoắc Hiển vẫn nói: “Tôi để Tiểu Cửu đi bên kia rồi.”
Tông Chính Ngự không nói gì, nén một hơi, hai tay để trong túi quần rồi lướt nhìn La Sâm.
La Sâm gật đầu, lập tức quay vào xe, bắt đầu từ chiếc xe thứ 4 quay hướng khác đi.
La Sâm cầm micro và ra lệnh cho những vệ sĩ khác trên xe và những vệ sĩ ở chân núi Kỳ Sơn: “Phong toả và lục soát toàn bộ núi Kỳ Sơn.”
Thấy vậy, Vu Nhã tiến lên một bước và nắm lấy tay áo của Thất gia, giọng điệu uất ức: “Thất gia, An An muốn về nhà.”
Tông Chính Ngự không nói gì, đưa tay xoa tai Vu Nhã, kết quả là chưa đụng đến tai thì rút lại:
“Lên xe.”
Tài xế mở cửa cho Thất gia.
Tông Chính Ngự lên xe, Vu Nhã lên ngồi bên cạnh anh.
Sau đó Hoắc Hiển được mời lên một chiếc xe khác.
Ba chiếc xe đều quay hướng.
Nhưng khi vừa xuống xe, những vệ sĩ khác của Ngự Viên Loan đã lên xe hướng khác.
Xe không ngừng đi lên núi, sau đó dừng lại ờ cổng tiểu viện, cửa
ra vào có hơn mười mấy chiếc xe, một nhóm vệ sĩ hướng vào bên trong đi ra, làm kinh động đến những vị khách bao gồm cả người Thổ Gia trong tiểu viện đó.
Tuy nhiên, những vệ sĩ này đã tìm hết một vòng nhưng không tìm thấy bất kỳ nhân vật chủ chốt nào.
Tông Chính Ngự trong xe.
Vệ sĩ ngồi ờ ghế phụ nhận được tin tức từ La Sâm liền báo cáo: “Thất gia, người của chúng ta đã phong toả Kỳ Sơn, nhưng nhà họ Giang bao gồm cả Mộ Tài Tiệp
đều không ở trong tiểu viện nữa.”
“Tiếp tục.” – Tông Chính Ngự xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, ngón tay tuột khỏi sợi dây cao su màu đỏ.
Vu Nhã bắt chước Mộ An An ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đôi chân đan vào nhau và đặt tay lên đùi.
Lúc này nhìn thấy một ánh mắt của Thất gia liền nói: “Thất gia, Tiểu Cửu sẽ không sao chứ?”
Ánh mắt Tông Chính Ngự hướng
về Vu Nhã: “Nó sẽ không sao đâu.”
Vu Nhã gật đầu: “Cháu không nên đưa em ấy theo, sao cháu lại không nghĩ đến nhà họ Giang vì mật mã này mà muốn trừ khử cháu trên tiểu viện đó.”
Nói xong, Vu Nhã lại nói tiếp: “Thất gia, sao chú biết bọn cháu xảy ra chuyện, bên cháu không truyền tin tức ra bên ngoài được.”
Khi Vu Nhã nói chuyện, gương mặt Tông Chính Ngự vẫn lạnh lùng như vậy, ánh mắt không thấy chút ấm áp nào.
Khi Vu Nhã ngẩng đầu thì chạm mắt với anh, ánh mắt càng lạnh lùng càng không cách nào từ trong ánh mắt đó xuất hiện một chút cảm xúc gì.
Cô lại cúi đầu xuống.
Cứ cảm thấy đôi mắt đó mang một cảm giác dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Nhưng Vu Nhã nghĩ cô đã được huấn luyện nhiều năm như vậy, không chỉ giống Mộ An An mà còn bắt chước cả cách cư xử của Mộ An An.
Hoàn toàn không tồn tại, làm sao có thể nhận ra sự khác biệt trong nháy mắt chứ?
Vu Nhã sợ hãi đối diện với Thất gia, thấy Tông Chính Ngự không trả lời liền hỏi: “Thất gia?”
Khi hỏi xong, Tông Chính Ngự đột nhiên giật mình, đặt khuỷu tay lên đùi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh.