Mà chi tiết này đã bị tiểu Cửu chụp được.
Tiểu Cửu nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình điện thoại, hơi nghiêng đầu: “Giang phu nhân sao?”
Quách Nguyệt Hoa duy trì thể diện cười cười.
Tiểu Cửu nói: “Tôi có một vấn đề cần thỉnh giáo Giang phu nhân.”
“Tiểu Cửu khách khí rồi, cô là bạn của An An, có chuyện gì có thể hỏi thẳng.”
“Tôi cần bà thỉnh giáo chuyện liên quan đến việc nuôi dưỡng con cái.
Tiểu Cửu cảm khái nói một câu.
Biểu cảm Quách Nguyệt Hoa khựng lại.
Tiểu Cửu cố ý nói: “Nghe nói bà có một trai một gái, con trai hình như là hút phải cái gì đó xong trốn ở nước ngoài rồi, con gái thì làm ra chuyện rồi nhờ vào bệnh viện tâm thần mới thoát được một kiếp nạn.
Tôi là muốn hỏi bà, bà dạy như
thế nào ha, dạy cho một đôi con cái thành như thế, tất cả đều phạm sai, lần đầu tôi thấy người mẹ như thế nha.”
Tiểu Cửu vừa nói vừa chớp đôi mắt vô tội ngây thơ của mình, dáng vẻ đó đúng là một đứa trẻ hiếu kỳ.
Nhưng những lời mà cô nhắc đến, những câu mà cô hỏi hoàn toàn đâm vào vết thương trong lòng Quách Nguyệt Hoa!