Hai người đang nói chuyện thì có
tiếng gõ cửa.
Bác sĩ Cố nói: “Thất gia không còn nhẫn nại nữa rồi.”
Nói xong liền mở cửa, ôm thùng thuốc đi ra ngoài.
Quả nhiên, người đàn ông đứng ngoài cửa đó đang đút hai tay vào túi quần, biểu cảm có chút trầm, rõ là mất hết kiên nhẫn rồi.
Bác sĩ Cố nói: “Thất gia, tiểu thư An An đã không sao rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tình trạng dị ứng trên mặt và cả người sẽ thuyên giảm.”
“ừ.”
Tông Chính Ngự chính lạnh lùng trả lời một câu rồi lạnh lùng đi ngang qua bác sĩ cố và bước vào phòng.
Bác sĩ Cố nhìn Mộ An An, vừa hay ánh mắt cả hai đều thấy đối phương.
Mộ An An luôn nhìn chằm chằm vào bác sĩ Cố.
Luôn suy nghĩ về lời nói của bác
sĩ Cố.
Nhưng hai người chỉ chạm mắt được vài giây, bác sĩ cố đã rời khỏi phòng Mộ An An và đóng cửa lại.
Tông Chính Ngự bước đến trước mặt Mộ An An, nhón cằm Mộ An An lên, chăm chú nhìn gương
mặt cô, rồi nhìn xuống cổ và những nơi khác.
Những mẩn đỏ trên mặt Mộ An An, kể cả những mụn nước trắng trắng xanh xanh đều hoàn toàn giảm bớt đi, đã khoẻ hơn so với lúc nãy một chút.
“Có khó chịu không?” – Thất gia hỏi.
Mộ An An lắc đầu trong vô thức, nhưng một giây sau liền nói: “Có, chóng mắt, buồn ngủ, không muốn ngồi như thế này đâu.”
Nói xong những lời này lại bắt
đầu tỏ vẻ ấm ức rồi.
Tông Chính Ngự ngồi bên cạnh giường, biểu cảm rất ấm áp, mỉm cười: “Vậy cô công chúa nhỏ muốn làm gì mới hết chóng mặt, buồn ngủ đây?”
Mộ An An nhìn ánh mắt biết mỉm cười của Thất gia, liền bất giác cười lên.
Đôi mắt liền lập tức biến thành đôi mắt lưỡi liềm, hướng về Tông Chính Ngự: “Muốn Thất gia ôm! Thất gia ôm mới ngủ ngon được.”
“Nhóc con, cháu đòi hỏi quá
nhiều rồi đấy.”
“Nhưng cháu đang bệnh mà.”
Mộ An An thốt lên, dang tay ra, ánh mắt chăm chăm nhìn Tông Chính Ngự.
Thất gia không còn cách nào, chỉ cười lên một tiếng.
Một giây sau, dang tay ra ôm lấy Mộ An An đặt lên đùi, đồng thời, Thất gia dời vị trí, dựa người vào đầu giường, đề Mộ An An ngồi trên đùi anh.
Vì Mộ An An đang bó bột nên
anh đá chiếc ghế qua cho Mộ An An gác chân lên.
“Như vậy đã hài lòng chưa?” -Thất gia cúi đầu hỏi.
Mộ An An nhúc nhích, tìm được tư thế rất dễ chịu và nghiêng đầu vào ngực Thất gia.
“Cũng được rồi, nhưng hình như thiếu một thứ gì đó.”
Cô nói xong, đưa tay chỉ lên trán, nụ cười có chút hư hỏng lại có chút giảo hoạt.
Ánh mắt của Thất gia liền dịu lại.
Cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán Mộ An An.
Dưới cằm đúng lúc đụng trúng ấn đường của Mộ An An, có chút tê tái, trái tim nhỏ bé bỗng bắt đầu nhói lên.
Tuy nhiên, Mộ An An luôn thích được nước làm tới như vậy.
Sau khi Thất gia đặt một nụ hôn lên trán, cô lại chỉ vào mặt mình.
Lúc chỉ vào, tận dụng thời cơ để lau sạch lớp thuốc mỡ đã bôi đi: “Bên má trái cũng muốn!”
Tông Chính Ngự không hôn nhưng nhìn đứa nhóc con này với vẻ bất lực: “Vậy má trái hôn xong rồi, có phải lại muốn bên má phải không?”
“Vâng.” – Mộ An An rất thẳng thắn gật đầu.
Nếu không phải vì nụ hôn vượt quá mức độ của trưởng bối và trẻ con thì Mộ An An cũng đã để cho Thất gia hôn mình.
Nói ra thì.
Cô hình như chưa bao giờ một lần thành thật hôn Thất gia.
Cả đêm hôm đó, lý trí của Thất gia đều trong trạng thái như bị đóng băng, y như một con dã thú, nói là hôn cô ấy, không chừng là cắn cô ấy một cách điên cuồng.
Tuy nhiên, hôn lên trán và hai bên má như vậy, Mộ An An bây giờ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Hoặc là đừng quá đáng quá, nếu thất bại thì không hay rồi.
Đối phó với người đàn ông không có tình cảm như Thất gia thì cần chậm một chút, từng bước từng bước một.
Sau khi Tông Chính Ngự hôn lên hai bên má Mộ An An, cô mãn nguyện dựa vào lòng Thất gia.
Tông Chính Ngự xoa đầu cô: “Ngủ trước đi.”
Mộ An An nhìn chăm chăm, không gật đầu cũng không trả lời.
Cô không thấy mệt cũng không buồn ngủ vào giờ này.
Chỉ là đang hưởng thụ cảm giác nằm trong lòng Thất gia.
Vốn dĩ hai tay Mộ An An đang rất ngoan ngoãn đặt trên đùi.
Nhưng vài giây sau lại cảm thấy chán, liền nắm lấy tay phải Tông Chính Ngự bắt đầu chơi đùa.
Ngón tay của Thất gia đúng thật rất đẹp.
Khi xoè rộng ra, các ngón tay đặc biệt rất mảnh mai.
Mộ An An cầm tay anh làm thành nắm đấm, phần xương nhô ra vừa chắc vừa cứng.
Hơn nữa, Mộ An An còn quan sát được tay phải của Thất gia có một nốt ruồi nhỏ bên cạnh eo bàn tay, màu rất nhạt, thậm chí còn có
chút đỏ.
Đó là một nốt ruồi đỏ.
Trước đây Mộ An An chưa từng chú ý đến, giờ đây nhìn thấy liền cảm thấy bất ngờ: “Thất gia, hoá ra tay này của chú có nốt ruồi này.”
Cô liền lấy tay trái mình ra xem, ở eo bàn tay cũng có một nốt ruồi rất nhạt.
Khi đặt cạnh nhau thì không khác gì hình xăm của một cặp tình nhân cả.
Không đúng, hình xăm tình nhân thì làm sao lớn lên mà có được.
Của cô ấy và Thất gia đều là bẩm sinh, tự nhiên có.
Trời sinh một cặp.
Nhận ra điều này, Mộ An An ngay lập tức nhảy cẫng lên vì vui mừng, tâm trạng dường như tốt hơn hẳn.
Đang định ngẩng đầu lên nói chuyện này với Thất gia thì thấy Thất gia đang cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mà họ làm thành nắm đấm, nhẹ
nhàng ghép vào nhau.
Mộ An An ngạc nhiên, ánh mắt của Thất gia có chút lạ….