An An!” Tông Chính Ngự vừa dứt lời, một
tiếng gọi khẩn thiết từ xa vang đến.
Trần Hoa không biết từ nơi nào chuồn ra, muốn xông đến, lại bị La Sâm lập tức cản lại.
Trước đó Trần Hoa đến gần đội ngũ vệ sĩ của Ngự Viên Loan chưa bao giờ bị cản lại.
Thậm chí Trần Hoa còn là người ngoài duy nhất được Tông Chính Ngự mời đến tham gia buổi tiệc rượu ở Ngự Viên Loan.
Tất cả những vinh dự đó đều là vi Mộ An An.
Nhưng từ hôm nay trở đi sẽ không còn như thế nữa.
Trần Hoa bị cản lại cảm thấy hết cách, cô cũng không nhìn rõ được tình hình Mộ An An trong xe, chỉ có thể đứng bên ngoài hét vào: “Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn biết An An có bị thương không, có bình an hay không thôi!”
Đối mặt với tiếng hét của Trần Hoa, La Sâm vẫn mặt không biểu cảm như cũ, vẫn không ngừng ngăn cản hành động của
Trần Hoa.
Thậm chí Tông Chính Ngự còn không thèm nhìn, trực tiếp leo lên xe.
Mà lúc vệ sĩ chuẩn bị đóng cửa xe, Mộ An An vốn yếu ớt dựa trên ghế xe, đột nhiên vươn tay chặn cửa, “Đợi chút.”
Bởi vì bị khói mù hun quá lâu nên giọng nói Mộ An An trở nên vô cùng khàn, vừa lên tiếng là cổ họng truyền đến cảm giác khô và đau rát.
Tông Chính Ngự cầm một ly nước ấm, đút cho Mộ An An.
Mộ An An định mở miệng thì bị Tông Chính Ngự kéo vào lòng, bá đạo đưa bình nước đến miệng Mộ An An.
“Uống.”
Âm thanh vô cùng lạnh lẽo, nhưng giây sau lại ý thức được bé con mới vừa thoát ra từ biển lửa, cơn sợ hãi vẫn còn.
Liền lập tức buông nhẹ giọng nói: “Cháu uống nước trước rồi hãy nói.”
Đôi mắt yếu ớt của Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Cô bị hun trong khói lửa quá lâu, ngày thường trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng ểy lúc này mang theo những vết nhọ màu đen.
Khi mở to mắt nhìn anh, cơ thể cô còn rụt lại trong lồng ngực Tông Chính Ngự.Hoàn toàn là dáng vẻ con nai nhỏ sợ hãi, cảm giác uỷ khúc vô cùng lớn.
Tựa như nếu Tông Chính Ngự lại hung dữ thêm một câu, cô sẽ khóc ngay tại chỗ cho anh xem.
Thất gia lập tức đầu hàng, dỗ dành: “Bé con ngoan, cổ họng cháu không thoải mái, cháu uống nước rồi nói chuyện, được không nào?”
Câu ‘được không nào’ kia nói vô cùng nhỏ nhẹ, lại ấm áp.
Nhưng Mộ An An vẫn nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự, hoàn toàn không có ý uống nước, thậm chí vành mắt còn hơi phiếm hồng.
Tông Chính Ngự nhìn thấy thế, giây sau liền ôm người ta vào lòng, lại dỗ dành:
“Chú sai rồi, bé con, chú không nên hung dữ với cháu, sau này sẽ không hung dữ nữa, được không?”
“Bé con, đừng giận, được không?”
Lúc này cửa xe mở toang, bên ngoài là một đội vệ sĩ cao cao tại thượng, cao quý và lãnh khốc, làm việc không lưu tình cảm của Thất gia.
Thậm chí có vài người đi ngang còn lén liếc vào trong xe.
Vệ sĩ của Ngự Viên Loan bao vây xe hai vòng, tuy không thể nghe được âm thanh trong xe, nhưng từ mắt thường có thể nhìn thấy người đàn ông trước giờ đều giữ khoảng cách với người, đang kiên nhẫn dỗ dành đứa nhỏ trong lòng mình.
Bây giờ khung cảnh bên ngoài đối với vị
Thất gia kia căn bản chẳng là cái quách gì.
Anh đang vô cùng nhẫn nại dỗ dành bé con trong lòng mình.
Nhưng không biết sao, bé con trong lòng dỗ dành mãi cũng không được, trông vô cùng uỷ khúc, không ngừng co rụt lại trong lòng Thất gia.
Cuối cùng Thất gia thở dài, khẽ xoa mặt Mộ An An: “Chú bảo người gọi Trần Hoa đến nhé?”
Lời này vừa dứt, cô gái bị uỷ khúc từ nãy giờ kia cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô khẽ nhếch môi chạm vào miệng cốc.