Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Mộ An An vội nói: “Thật đỏ ạ, một chút quan hệ cũng không có!”
“Không quan hệ?” – Tông Chính Ngự khinh thường lên tiếng: “Bên vệ đường trong đêm khuya thanh vắng, ở bên nhau như keo như sơn mà không có quan hệ gì, hửm?”
Lời này vừa phát ra, Mộ An An lập tức co rút lại: “Đó, đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh đi vài phần: “Ngoài ý muốn đến người khác phải đến tuyên chiến với ta, hửm?”
Mộ An An vừa sợ vừa co rụt lại: “Anh ta không có tuyên chiến với chú…”
Giọng nói của người đàn ông mang theo sự cảnh báo: “Bé con, cháu đang nói thay hắn sao ?”
Sau khi cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông này, Mộ An An lập tức tuyên bố mình vô tội: “Cháu không phải đang nói đỡ cho anh ta, cháu đang nói cho chính mình!”
Nói xong, Mộ An An lập tức nhào vào tay của Tông Chính Ngự và ôm lấy cánh tay của Thất gia.
“Chú, cháu biết mình sai rồi.” – Mộ An An lúc này đã nhận ra rằng vào lúc này cô tuyệt đối không thể nói chuyện với Thất gia nữa.
Càng nói càng sai.
Càng nói càng kéo không rõ ràng quan hệ với Tóc Xoăn cho lắm.
Càng nói, càng bị oán giận.
Thất gia oán giận, Mộ An An chịu không nổi, khí thế lại quá mạnh.
“Cháu thực sự sai rồi. Cháu hứa sẽ không tiếp xúc thân mật với anh ta nữa, cháu hứa sẽ bảo vệ tốt bản thân!”
Mộ An An không cỏ bất kỳ lời giải thích ngụy biện nào, chỉ ngoan ngoãn thú nhận lỗi lầm của mình.
Hoàn toàn phản ánh thái độ sai lầm của bản thân một cách sâu sắc.
Chính thái độ này khiến vẻ mặt của Tông Chính Ngự có vài phần thả lỏng.
Mặc dù không quá ựa nhìn nhưng trông vẫn ổn hơn trước rất nhiều.
Mộ An An xoa xoa cánh tay Tông Chính Ngự rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chú, sao chú lại đột ngột quay lại, vì cháu phải không?”
Vừa rồikhicô nhìn thấy Thất gia, Mộ An An đã vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại, ở thủ đô lão gia bị bệnh, một đống cộng việc, anh nói trở về liền trở về.
Mặc dù vẻ mặt của Tông Chính Ngự vẫn như thường lệ.
Nhưng Mộ An An rất cẩn thận, giữa hai
lông mày vẫn có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi.
Thật đau lòng.
Nhưng lại rất âm áp dễ chịu.
Đó chỉ là một cuộc điện thoại, cô nói với anh bằng một giọng hơi ủy khuất, anh liền quay về bên cạnh cô.
Anh yêu thương cô nhiều như vậy, làm sao có thể liên quan đến cái chết của mẹ và ông ngoạicủa cô khi đó?
Mộ An An xấu hổ vì những nghi ngờ của mình về Tông Chính Ngự.
Mộ An An ngẩng đầu lên, hai mắt ướt át, đuôi mắt đặc biệt đỏ.
Tông Chính Ngự đưa tay lau giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Bị ủy khuất sao?”
Mộ An An lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu.