Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hình như con nghe được lúc đứng ở ngoài cửa rồi.”


Mộ An An làm vẻ mặt như con thỏ trắng: “Ba và di cãi nhau vi chuyện gì thế ạ? Là vi chị gái sao?”


Mộ An An nói câu này ra, Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa nhìn nhau một cái, sau đó đều thở phào một hơi.


Bởi vì cái lời này đồng nghĩa với việc Mộ An An chưa nghe thấy gì hết.


Vì trong những lời đó của hai


người, nếu để Mộ An An nghe được thì hiện giờ sẽ là tình huống không tốt, sẽ biến thành vô cùng gian nan.


Mặc dù thở phào nhưng Quách Nguyệt Hoa không giống Giang Trấn.


Giang Trấn là một lòng xem Mộ An An như một con thỏ trắng vô hại, là cái kiểu đơn thuần vô hại do được nuôi dưỡng từ lâu.


Giống như Mộ Thanh vậy.


Nhìn thì lạnh lùng nhưng bên trong thì đơn thuần dễ gạt.


Bởi vì vết xe đổ trước đó của Mộ Thanh mà hiện giờ Giang Trấn xem Mộ An An thành Mộ Thanh phiên bản 2.0.


Nhưng Quách Nguyệt Hoa đã xem xét qua, bà luôn cảm thấy Mộ An An không đơn giản như thế.


Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng vẫn là nói: “Không có gì, chỉ là bất đồng chút ý kiến với ba cô về công ty thôi.”


Mộ An An an ủi khách khí: “Nhìn ba vá dì tình cảm tốt đẹp như vậy, không ngờ đến sẽ có cãi


nhau đó ạ.”


“Vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường thôi.” – Quách Nguyệt Hoa nhàn nhạt nói: “Khoảng thời gian mẹ cô chết, cô lại mất tích cộng thêm việc ở công ty không được xử lý ổn thỏa. Tất cả đều là tôi ờ bên cạnh ba cô đi từng bước qua khó khăn mới có được thành tích ngày hôm nay, trong lòng ba cô cũng luôn cảm kích tôi, cho nên mới hay dung túng và bao dung cho tôi.”


Quách Nguyệt Hoa vừa nói vừa chỉnh lại tóc, sau đó hơi ưỡn ngực lên.


Cảm giác rất kiêu ngạo.


Mộ An An âm thầm siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ: “Vậy thi tốt rồi.”


Thật ra cô có thể nói nhiều hơn.


Chẳng hạn như cảm ơn sự chăm sóc và giúp đỡ của phu nhân Quách Nguyệt Hoa đối với người cha cặn bã của tôi.


Hoặc là lúc Quách Nguyệt Hoa nhắc đến mẹ cô, thì Mộ An An rơi hai hàng nước mắt nói cảm kích, sau đó lại cảm ơn sự ủng hộ của phu nhân Quách Nguyệt Hoa.


Đáng tiếc, Mộ An An không nói được như thế.


Đối mặt với sự đổi trắng thay đen, không cần mặt mũi của Quách Nguyệt Hoa, một câu Mộ An An cũng không muốn nói nhiều.


“An, An An, hôm nay con đi thăm tiểu Cầm rồi sao?”


Giang Trấn dường như đã điều chỉnh tốt cảm xúc, ông cầm khăn lau mồ hôi trán trên tay, hỏi ra nội dung trung tâm của cuộc tranh cãi khi nãy giữa Quách Nguyệt Hoa và ông.


Mộ An An gật đầu: “Đi thăm rồi ạ, trước đó ở Ngự Viên Loan con từng nói với ba, con có cách cứu chị gái, chỉ là…cách này không ồn lắm cho nên muốn đi hỏi ý kiến chị gái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK