Mộ An An đang cười thầm thì bị bắt gặp, vội vàng biểu hiện: “Không, không có gì, đang nghĩ đến người bạn đó của cháu thì
cảm thấy rất đáng yêu.”
Bây giờ, Mộ An An có chuyện gì thì liền đem Tiểu Cửu ra làm bia
đỡ.
Cũng bởi vì mỗi lần nhắc đến Tiểu Cửu đều cảm thấy chột dạ, đem ra làm bia đỡ nên Mộ An An không chú ý đến, khi cô nhắc đến Tiểu Cửu, lông mày của ai đó cũng cau có lên.
Anh lặng lẽ đưa tay ra vê lỗ tai Mộ An An, xoa xoa vành tai: “Tối mai kêu người ra đây.”
Mộ An An ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Ra gặp mặt.”
Khi người đàn ông đó nói xong, anh cụp mắt xuống, trông có vẻ rất hống hách, không thương lượng một chút nào mà chỉ ra lệnh.
Nhưng Mộ An An cũng cảm thấy giọng điệu này của Thất gia, câu ‘Để cháu hỏi cô ấy’ đều không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn mà gật đầu.
“ừ, nghỉ ngơi cho tốt..”
Thất gia vừa dứt lời, điện thoại liền có tiếng phát ra.
Khi lấy điện thoại đến và nhìn vào ID người gọi, anh liền cau mày lại.
Anh đang nghe điện thoại, khi quay người lại định về phía cửa sổ thì Mộ An An nghe thấy âm thanh gào thét phát ra từ trong điện thoại.
“Tông Chính Ngự, anh nghe rõ cho tôi, cho dù có lục tung Giang Thành cũng phải bắt con nhỏ đó về cho tôi!”
Khi Mộ An An nghe xong câu nói này, Thất gia đã đi về phía bên kia cửa sổ.
Đoạn sau nói gì Mộ An An cũng nghe không rõ.
Thất gia cũng không có phản ứng gì, chỉ đơn giản đáp lại bốn chữ: “Tôi biết rồi.”
Mộ An An hỏi: “Sao thế?”
Nhập mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!