Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nghĩ đến đây Mộ An An liền nhắn tin cho Hoắc Hiển.
Nhưng lần gửi tin nhắn này y chang lần trước, vẫn là đá chìm dưới đáy biển.
Mộ An An trực ban đến 8 giờ rưỡi tối mới kết thúc.
Giang cần lúc buổi trưa đã không trực ban rồi, vẫn luôn là cô và Nguyễn Ngọc trực thôi.
Hôm nay Mộ An An chạy chiếc xe của mình, nên vừa đi ra khỏi bệnh viện tâm thần đã đi đến nơi đỗ xe tìm xe của mình.
Kết quả, Mộ An An vừa chuẩn bị xoay người thì xuất hiện hai tên vệ sĩ mặc đồ đen chặn đường Mộ An An.
Mộ An An lập tức cảnh giác lên: “Các người là ai?”
Mộ An An lùi lại một bước, âm thầm nắm chặt tay, làm ra động tác phòng bị.
Cô có thể tấn công đối thủ bất cứ lúc nào.
Hai vệ sĩ đứng tại chỗ, cứng nhắc nói: “Tiểu thư An An, Giang tổng của chúng tôi mời cô lên xe.”
Nói xong, một vệ sĩ chỉ vào một chiếc Cayenne màu đen ở trên đường.
Cửa sổ ghế sau của Cayenne mở ra, để lộ khuôn mặt ngây thơ của Giang Trấn đang vẫy tay với Mộ An An.
Mộ An An trông có vẻ ôm yêu.
Cô không biết, sau khi Giang Trấn kể chuyện ở hành lang để thử cô, tại sao lại bảo cô lên xe?
Mộ An An không muốn biết.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.” – Mộ An An nói xong liền vượt qua hai tên vệ sĩ, chuẩn bị rời đi.
Kết quả là hai tên vệ sĩ to lớn, vạm vỡ trong chốc lát đã đuổi kịp, chặn đường Mộ An An.
Mộ An An sắc mặt khó coi: “Nếu không buông tôi ra, tôi sẽ đánh anh.”
Hai vệ sĩ vân thờ ơ.
Mộ An An lười nói nhảm, trực tiếp dùng nắm đấm tấn công.
Hai tên vệ sĩ trong tiềm thức đánh trả, nhưng ngay khi họ đánh, tiếng mắng của Giang Trấn liền vang lên sau lưng: “Đừng làm tổn thương tiểu thư An An!”
Giang Trấn vừa xuống xe đã vội vàng chạy tới.
Mộ An An tâm trạng rất không tốt, lúc này cũng không khách sáo: “Giang tổng, chú đây là có ý gì, chơi trò bắt cóc sao?”
Giang Trấn vội vàng lắc đầu, đứng trước mặt Mộ An An nói: “Tiểu thư An An, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn cháu giúp tôi một việc.”
“Tôi không rãnh.” – Mộ An An cũng lười phản ứng, xoay người rời đi.
Kết quả là chỉ sau hai bước, giọng nói của Giang Trấn lại vang lên: “Tôi muốn tiểu thư An An cùng tôi đến chung cư Danh Thành.”
Ngay khi những lời này nói ra, Mộ An An trong tiềm thức liền dừng lại.
Căn hộ Danh Thành.
Ngôi nhà trước đây của Mộ An An,
nơi mẹ và ông của cô đã qua đời.
Ngay cả sau tám năm, Mộ An An cũng không thể bình tĩnh khi nghe đến tên căn hộ này.
Giang Trấn bước tới giải thích ý định của mình: “Căn hộ Danh Thành là nhà của vợ cũ tôi và tôi.
Tuần trước, một gói hàng đã được gửi từ nước ngoài qua đường bưu điện. Đó là thứ mà vợ tôi định tặng cho con gái tôi cách đây mười năm.
Bây giờ đã đến lúc, nhưng con gái của tôi…”
Giang Trấn ở trước mặt Mộ An An, lại
bắt đầu lau nước mắt.
Mộ An An trong lòng bắt đầu đau.
Mộ Thanh quả thật có một món đồ cho cô.
Mười năm trước, vào sinh nhật lần thứ 10 của Mộ An An, Mộ Thanh đã bí mật chuẩn bị một món quà và nói với Mộ An An rằng món quà này sẽ được gửi lại vào mười năm sau.
Bây giờ thời hạn mười năm đã đến, nó là sự thật, Mộ An An cố gắng kìm nén xúc động: “Đó là chuyện của con gái chú, chú tìm đến tôi làm gì?”
‘Vợ tôi đã ký hợp đồng với công ty
vào năm đó. Người nhận bưu kiện phải là Mộ An An và phải xuất trình chứng minh thư.”
“Chú tìm một người trùng tên trùng họ là được.”