Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Mộ An An và Giang Phong nhìn nhau, trán và cổ đầy mồ hôi đều là vì đau.


Nhưng ngoài tiếng la đầu tiên của Mộ An An ra thì cô đã im lặng!


Ngay cả khi rất đau đớn, cô vẫn không nói một lời nào.


Cô cắn môi dưới và chịu đựng tất cả những chuyện này.


Ánh mắt cô nhìn ba người nhà họ Giang kia rất quật cường và kiên quyết.


Cô sẽ nhớ rất rõ những người này.


Chỉ còn một hơi thở cũng tuyệt đối không tha cho đám người này.


Lúc này, Giang Trấn cũng tham gia vào, lấy một nắm rãi lên vết thương sau lưng của Mộ An An.


Mộ An An siết chặt vai.


vết thương bị rắc muối lên cũng chỉ có thế.


Cuối cùng, Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa và Giang Phong đều cười rất điên cuồng và bệnh hoạn bên tai Mộ An An.


Sau tiếng cười đó thì Mộ An An ngất đi…


Trong lúc Mộ An An ngất đi,


Giang Phong xoa cằm cô và liếc ngang liếc dọc, để xác định là cô không có giả vờ.


Còn bên kia thì Vu Nhã nói một câu: “Chủ nhân nói rồi, đưa cô ta qua kia đi, không thể chậm trễ.”


Vu Nhã vô tình nói một câu.


Nhưng cái vẻ yên lặng, bình tĩnh đó lại quá giống Mộ An An.


Ánh mắt của Vu Nhã chủ yếu tập trung vào Mộ An An.


Từ một năm trước thì trong thế giới của cô chỉ toàn là Mộ An An.


Mỗi ngày đều xem video về dáng vẻ của Mộ An An rồi bắt chước theo, vậy nên rất nhiều hành


động và cả dáng vẻ đều giống y hệt.


Giang Phong nghe thấy Vu Nhã nói vậy thì không biểu cảm gì.


Quách Nguyệt Hoa rõ là vẫn chưa hài lòng: “Tôi muốn rạch lên mặt nó mấy đường nữa…..”


Vu Nhã liếc qua một cái: “Chủ nhân nói nếu bà còn muốn động lên người cô ta thì ngài ấy sẽ động thủ với nhà họ Giang mấy người!”


Lời nói này đe dọa đến Quách Nguyệt Hoa cũng có chút sợ hãi,


nhưng không thoải mái mà nhìn Giang Phong.


Rõ ràng cảm thấy cái vật thay thế nhỏ bé này cũng có thể uy hiếp bà ta.


Nhưng Giang Phong chỉ chụp lấy tay của Quách Nguyệt Hoa mà an ủi một chút, sau đó Vu Nhã nói: “Bây giờ tôi đã sắp xếp xong roi.


Vừa dứt lời, một tên vệ sĩ chạy vào báo cáo: “Đại thiếu gia, nhị thiếu của nhà họ Hoắc bị chặn lại ở chân núi phía sau rồi.”


Vu Nhã không cảm xúc.


Giang Phong cười rồi nhìn Vu Nhã: “Trò hay mới bắt đầu thôi.”


Sau núi Kỳ Sơn.


Xung quanh chỉ có hai ba ngọn đèn đường, phạm vi chiếu sáng hạn chế nên càng về khuya thì đoạn đường hẹp và dốc này lại càng khó đi.


Trong tình huống như vậy, Hoắc Hiển lại còn bị người khác chặn đường.


Đám người này rõ ràng là vệ sĩ đã qua huấn luyện, người nào cũng đều mang một cái mặt nạ hình poker, qua bộ đồ vest có thể thấy được cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn thì không dễ đối phó.


Nhưng đối diện với tình huống này, Hoắc Hiển rất bình thản, khởi động cổ rồi làm vài động tác khiêu chiến.


Nói cho cùng anh Hiển đây đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn, thắng có, thua có, với bị người ta đánh qua cũng có.


Nhưng không lần nào sợ cả.


Khi hắn khởi động vai và cởi áo khoác ra rồi ném vào mặt một người gần nhất, sau đó tung nắm đấm để giành quyền tấn công.


Khi Hoắc Hiển tấn công thì đám người này xúm lại cùng xông lên, ngay tức khắc thì Hoắc Hiển và đám vệ sĩ đó cùng xông vào, trận chiến có chút khốc liệt.


Đám vệ sĩ đó đều là dân chuyên nghiệp, nhưng Hoắc Hiển không những được huấn luyện qua từ nhỏ mà kinh nghiệm thực chiến cũng rất phong phú, lúc đánh không lại thì bỏ chạy.


Nhất thời, đám vệ sĩ này không co Hoắc Hiển cho nên họ chỉ tạm thời đặt bẫy để đối phó hắ .


Cách đó không xa, khi Giang


- NhayHo.Com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK