Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Một vùng rộng lớn trên lưng áo sơ mi trắng bị dính máu đỏ, dính chặt vào cơ thể Tông Chính Ngự.
Lúc nãy khi Tông Chính Ngự trở vê, bác sĩ Cố đã ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, lúc này khi anh cởi
quần áo ra thì mùi máu tanh càng nồng nặc hơn.
Khi Tông Chính Ngự đang trên máy bay trở về thành phố, bác sĩ cố nhận được một cuộc gọi từ La Sâm.
Tông Chính Ngự bị một vết thương do đạn bắn.
Nhưng khi Tông Chính Ngự đang xử lý vết thương thì nhận được một cuộc gọi, anh ngay lập tức kêu La Sâm sắp xếp trở về Ngự Viên Loan.
Chỉ có Mộ An An mới có thể khiến Thất gia làm được điều này.
Bác sĩ Cố đặt hộp thuốc sang một
bên.
Tông Chính Ngự đứng trước gương, cởi áo, gỡ băng gạc trên người.
Phần thân trên vạm vỡ, mùi hoóc môn xông lên.
Nhưng lỗ thủng trên vai trái và vết dao ở lưng dưới càng làm tăng thêm vẻ ghê rợn.
Đồng thời, Tông Chính Ngự nói: “Những người bao năm qua giả danh tôi và nói chuyện hợp tác với Giang gia, về cơ bản chắc chắn là người thuộc gia tộc Tông Chính.”
‘Thực sự là người của gia tộcTông
Chính?” – Bác sĩ cố cau mày.
Hắn nhận thức được vấn đề này.
Sự việc này liên quan đến sự thật về bi kịch giữa mẹ và ông ngoại của Mộ An An.
Năm đó, Mộ gia gặp phải tổ chức sát thủ đột nhập vào nhà giết người, Mộ Thanh và ba Mộ Thanh đều bị lấy mạng, chỉ duy nhất còn Mộ An An được Thất gia cứu đi, hơn nữa còn được bảo vệ 8 năm.
Nhưng trong 8 năm này, tập đoàn Mộ gia lại biến thành Giang gia, hơn nữa còn có giá trị phát triển còn lớn hơn ở Giang thành.
Vô số lần Giang gia nghiên cứu ra thuốc độc quyền, sau đó ngồi vững trên ngai vàng tập đoàn dược liệu đứng nhất Giang thành, điều này khiến cho các tập đoàn cùng nghành khác đỏ cả mắt, gia tộc cũng gặp phải rất nhiều áp lực.
Tuy nhiên, dù có phải đối mặt với bao nhiêu áp lực đi nữa thì Giang gia vẫn vững bước phát triển, sau lưng có một lực lượng thần bí đang chống đỡ mà.
Vì cơ duyên với Mộ An An, từ đầu Tông Chính Ngự đã không nghĩ tới việc cho Giang gia sống, nhưng khi La Sâm chuẩn bị động tay thì phát hiện lực lượng sau lưng Giang gia có
mối quan hệ mất thiết với bên Thủ Đô kia.
Thậm chí còn điều tra ra thế lực đằng sau Giang gia lại là chính mình? Lúc đó Tông Chính Ngự liền cảm thấy vô cùng thú vị.
Khi điều tra sâu vào thì phát hiện ngày trước Mộ gia bị diệt khẩu là vì Mộ Thanh và ba Mộ Thanh liên quan đến việc nghiên cứu ra một loại thuốc tăng IQ.
Người sau lưng kia muốn phương pháp điều chế thuốc đó cho nên mới luôn bảo vệ Giang gia.
Nhưng lại dùng tên Tông Chính Ngự
để bảo vệ, thật đúng là thú vị.
Tông Chính Ngự ngồi trên ghế để bác sĩ Cố xử lý vết thương cho anh.
Bác sĩ Cố nói: “Chuyện của Giang gia đối với tiểu thư An An cũng là một cái gai trong lòng, bởi vì Thất gia người mãi không xử lý Giang gia, trong lòng tiểu thư An An cũng rất khổ sở.”
“Giang gia không có đủ làm chứng cứ, nhưng Giang gia một khi bị xử lý, như thế Mộ An An sẽ trở thành người duy nhất của Mộ gia, những người kia vì tài liệu hạng mục nhất định sẽ chuyển sự chú ý lên đầu con bé!”
Tông Chính Ngự lạnh giọng nói, trong
mắt đều phát ra sát khí: “Ta có thể bảo vệ con bé cả đời, nhưng con bé sẽ mất đi tự do của mình.”
Đứa trẻ đó, tính cách kiêng cường, thẳng thắng và cũng rất cởi mở.
Là đứa trẻ hưởng thụ sự tự do.
Bác sĩ Cố một bên xử lý vết thương cho Tông Chính Ngự, một bên âm thầm quan sát anh.
Mặc dù lúc nhắc đến kẻ giả mạo thế lực Thất gia, trong mắt Tông Chính Ngự có sát khí nhưng khi nhắc đến mộ An An thì ánh mắt trờ nên ấm áp lại.
Người đàn ông này, chỉ khi đối xử với Mộ An An anh ta mới như thế.
Bác sĩ Cố đắn đo trong lòng, miệng hé mở nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại những lời muốn nói, tiếp tục chuyên tâm xử lý vết thương.
Vì trước kia vết thương lúc ở Thủ Đô
đã được xử lý thoả đáng, chỉ là chuyến này Thất gia vội chạy về nên vết thương bị hở ra dẫn đến chảy máu.
Chỉ cần xử lý đơn giản là được.
“Thất gia, xong rồi.” – Bác sĩ cố nói.
Tông Chính Ngự lạnh lùng đáp một tiếng, lúc đứng dậy lộ ra vẻ mệt mỏi mà khẽ xoa lông mày.
Bác sĩ Cố quan tâm hỏi: “Thất gia, bệnh đau đầu lại tái phát sao?”
“Không sao.”
Giọng Tông Chính Ngự khá lạnh lùng,
lông màu cau chặt: “Sao An An vẫn chưa quay về.”
Giờ này cô sớm đã phải tan ca rồi.