Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa ôm lấy Thất gia, theo thói quen Mộ An An liền cọ lên người Thất gia.


Quả nhiên, còn tệ hơn một chút.


Có chút khổ sở cũng không cần ấm ức nhiều đến vậy, Thất gia lại mềm lòng rồi.


Nghĩ đến đây, Mộ An An lại cọ lên người Thất gia, khoé miệng không ngừng cười, trong ánh mắt


lộ ra vẻ gian xảo.


Đúng là một con tiểu hồ ly mà.


Bác sĩ Cố nhìn một cái, sau cùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng y như người máy đó mà tiêm mũi thứ hai cho Mộ An An.


Vừa tiêm vào, Mộ An An lại bắt đầu kêu lên thảm thiết: “Thất gia, đau quá, An An đau quá.”


“Ngoan nào.”


Thất gia luôn bịt mắt Mộ An An lại, ôm chặt cô vào lòng.


Nhưng khi anh ngước mặt lên nhìn bác sĩ cố, ánh mặt thật hung hăng.


Đầu của bác sĩ cố dường như bị tê dại.


Tại sao con tiểu hồ ly này cứ làm mê hoặc lòng người thế kia, người chịu thiệt luôn là mình vậy?


Nếu hiện tại không phải vì ánh mắt hung dữ của Thất gia, thì xem ra một giây sau sẽ lấy cây kim đâm ngược lại hắn ngay, bác sĩ Cố thật sự muốn dùng lực đâm chết con tiểu hồ ly phiền phưc


này


Nhưng, chỉ cần nghĩ thôi.


Suy cho cùng, bác sĩ cố cũng không dám.


Sau khi tiêm xong, bác sĩ cố nói: ‘Thất gia, tôi cần cho cô ấy uống thuốc, ngài tránh đi một lúc nhé.”


Bác sĩ Cố vừa dứt lời, ngược lại Mộ An An lại càng ôm chặt Tông Chính Ngự hơn: “Cháu không muốn, Thất gia đừng đi mà.


Chú vừa đi thì sẽ trở thành một Thất gia lạnh lùng, sẽ không


quan tâm An An nữa, An An buồn lắm, thà rằng An An dị ứng tới chết chứ không muốn Thất gia bỏ rơi An An, đau lòng quá.”


Bác sĩ Cố nhìn trân trân cảnh Mộ An An bán thảm.


Hắn chỉ muốn tặng cô một câu: Tiểu thư, cô diễn lố rồi.


Nhưng lúc này, với một người có nhân cách nghề nghiệp tốt, hắn vẫn thiện ý nhắc nhờ một câu: “Thất gia, tiểu thư An An đã tiêm hai mũi thuốc dị ứng, hiện giờ cần phải bôi thuốc để xử lý vết dị ứng trên cơ thể và mặt, nếu


không thì sẽ không phải chỉ nửa tiếng là ổn.”


Lời này được nói xong, Mộ An An liền gửi một ánh mắt vô cùng bất mãn cho Bác sĩ cố.


Cái người này hôm nay biết phá đám rồi.


Bản thân Mộ An An là bác sĩ, cô tất nhiên biết hậu quả sau khi mình ăn hải sản.


Tiêm xong thì liên quan gì đến chuyện bôi hay không bôi thuốc!


Mộ An An trừng mắt về phía Bác


sĩ cố, nhưng Bác sĩ cố lại dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn lại Mộ An An.


Mộ An An không thèm quan tâm, cô tập trung bán thảm với người đàn ông trước mặt: “Thất gia.”


Cô ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự, ánh mắt tủi thân, nước mắt rơi ngay tức khắc: “Nếu chú lạnh nhạt với cháu, cháu thà bệnh chết đi còn hơn.”


“Nói bậy cái gì đấy.”


Tông Chính Ngự kéo cô ra, khom người chỉnh tóc cô và đối mặt với


Mộ An An nói: “Xử lý cho tốt vết thương trước, hừm?”


“Vậy chú còn giận cháu không?”


“Ta nói rồi, ta không giận.”


“Vậy chú còn lạnh nhạt với cháu không?”


“Sẽ không.”


“Vậy chú hôn cháu một cái.”


Mộ An An cơ hồ như buộc miệng mà thốt lên, nhưng nói xong rồi lại ủ rũ: “Không được hôn, bây giờ cháu đang dị ứng, trên mặt


còn…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK