Tông Chính Ngự vốn đang mang bộ mặt nghiêm túc, nhưng khi nghe Mộ An An nói thế thì đột nhiên bị chọc cười.
Anh đưa tay xoa xoa tai Mộ An
An: “Quậy.”
Mộ An An nghịch ngợm cười lên.
Miệng thì chê thời tiết nóng nực,
nhưng cơ thể vẫn dính sát lên người Tông Chính Ngự.
“Thất gia, cháu nên trở về rồi, phải đi cùng bạn mới rồi ạ.”
“ừm.”
“Chú yên tâm, cháu chỉ ngồi một lúc, tối sẽ về.”
Mộ An An nói, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn tiểu Cửu: “Nói chứ Thất gia à, đêm nay chú muốn đưa cháu đi đâu ạ?”
Từ hôm qua đến hôm nay đều không nói đến, cứ thần thần bí bí.
“Đưa cháu và bạn cháu đi.”
Thất gia chỉnh lại.
Tim Mộ An An rung một cái, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Dạ, chú muốn đưa bọn cháu đi đâu?”
“Tối đi rước cháu, đưa cả bạn cháu đi chơi.”
Tông Chính Ngự không hề đáp lời Mộ An An, anh ôm Mộ An An lên đưa cô trở về phía cửa xe.
Tiểu Cửu vốn là đang nằm trước vị trí cửa xe, đem những hành
động giữa Thất gia và Mộ An An xem rõ ràng, mở to mắt nhìn nãy giờ chưa hề thả lỏng.
Khi thấy người đàn ông ôm cô gái đi đến, phản ứng đầu tiên của tiểu Cửu là bổ xuống dưới bàn, che mũi lẩm bẩm:“Cái đồ này sao lại rớt nữa thế!”
Lái xe đã mở cửa xe, Tông Chính Ngự ôm Mộ An An đặt vào xe.
“Có đem thẻ chưa?”
Anh lên tiếng rồi nhìn Mộ An An.
Tóc Mộ An An khá mượt, tóc tơ
rũ xuống trán.
Thất gia đưa tay vén tóc cô ra sau tai một cách tự nhiên.
“Hình như cháu quên rồi ạ.’
Mộ An An sờ sờ túi áo, ngoài điện thoại ra thì không còn gì.
Cô giơ giơ điện thoại lên: “Cháu thanh toán bằng điện thoại.”
Anh vỗ đầu Mộ An An: “Chơi vui một chút, cần gì thì gọi cho ta, ta sẽ bảo lái xe đợi cháu ở gần đó
lấy đồ.”
“Lấy đồ?”
Mộ An An ngơ ra một hồi.
“Nữ sinh các cháu ra ngoài không phải là thích mua sắm sao?”
“Ta bảo La Sâm đưa đến một xe vệ sĩ, mua xong cứ đưa cho lái xe là được.”
Tông Chính Ngự dặn dò đơn giản với Mộ An An xong, sau đó lui ra đóng cửa xe giúp cô.
Lúc xoay người lấy điện thoại,
mắt anh liếc qua tiểu Cửu đang nằm dưới xe một cái…
Tiểu Cửu nghe thấy tiếng mở cửa xe liền lập tức từ xe bò ra, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Thất gia vẫn chưa đi khỏi cửa.
Cô gần như theo bản năng nhắm mắt lại, thu mình lại và vùi mặt vào lòng Mộ An An