Nói xong Thất gia liền đi lên một bước đạp lên cửa.
Bác sĩ Cố nghe tiếng đạp cửa
trầm đục ấy thì không kiềm được mà run rẩy một phát, hắn vô thức vồ lên vai La Sâm.
Cuối cùng Bác sĩ cố còn chưa đứng vững đã bị La Sâm đã vô tình đầy ra.
Bác sĩ Cố lảo đảo vài bước mới đứng vững được.
La Sâm bắt đầu cởi nút áo vest, sau đó cởi áo vest ra đưa cho người làm bên cạnh, lại bắt đầu tháo nút cổ tay áo rồi xắn tay áo lên.
Bác sĩ Cố vẫn môt mưc lui về
sau.
La Sâm nhìn hắn một cái: “Tự chọn đi, muốn ở đâu hay trong phòng.”
“Anh…”
“Đánh một trận.”
Bác sĩ Cố gượng cười: “Tôi thấy, chuyện này có lẽ là có chút hiểu lầm.”
“Anh muốn đánh ở đây?”
La Sâm không hề cho Bác sĩ cố có cơ hội nói nhảm.
Dù sao La Sâm cũng đã đi theo Thất gia mấy năm.
Cái kiểu lạnh lùng tàn khốc của Thất gia tất nhiên là học được bảy tám phần.
Bây giờ đối với La Sâm mà nói, thì việc tẩn Cố Thư Khanh một trận còn thực tế hơn việc nói nhảm.
Mà La Sâm thấy Bác sĩ cố không nói gì, lại nói thẳng một câu: “ở đây thì ở đây, nhưng nếu vị gia ở trong phòng và tiểu thư không vui thì tự chịu trách…”
“Phòng, phòng tập.”
Bác sĩ Cố vội nói.
Câu vừa nãy đã khiến vị gia kia không vui rồi, nếu còn làm ra tiếng động gì nữa thì vị gia đó sẽ giết anh luôn mất.
Đối với Bác sĩ Cố mà nói, bây giờ cứ rề rề đi đến phòng tập, sau đó tìm Hắc Trà giúp rồi tính tiếp.
La Sâm liếc Bác sĩ cố một cái, không nói nhiều chỉ xoay người đi về phía phòng tập.
Bác sĩ Cố thở phào một hơi.
Lúc theo sau lưng La Sâm, hắn cảm thấy cuộc đời này quá gian nan.
Trong phòng Mộ An An.
Lúc Thất gia đạp cửa, Mộ An An đã cười đến tê liệt nằm trên sofa.
Trông vô cùng vui vẻ.
Tông Chính Ngự đi đến, đặt chiếc chân đang gác trên bàn trà của cô xuống.
Để phòng trường hợp cô vui quá
mức làm gì đó lên chiếc chân bó bột kia.
Lúc Tông Chính Ngự ngồi xuống bên cạnh Mộ An An, cô nghiêng đầu nhìn Tông Chính Ngự cười: “Thất gia, có phải rất vui không
ạ?”
Tông Chính Ngự không nói gì, chỉ vươn tay mân mê tai Mộ An An.
Mộ An An nghiêng đầu dựa vào người Thất gia.