Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com


Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Mộ An An lại nói: “Giang Thành là địa bàn của chú, nhưng người này lại có thể làm ra chuyện mạo danh chú, hơn nữa còn không bị tóm được, vậy chứng minh người này có thế lực rất lớn, thậm chí nói không chừng không chỉ có một người, có thể là một người cản trở nào đó, cũng thậm chí là có liên quan đến gia tộc Tông Chính ở bên Thủ Đô.”
Một người thần bí hoặc một tổ chức ở
Giang Thành mà đến cả Tông Chính Ngự cũng không điều tra ra được thì tất nhiên là nguy hiểm rồi.
Cho nên Thất gia không muốn cô bước vào chỗ nguy hiểm.
Đại não Mộ An An xoay chuyển cực nhanh, cô dường như đã hiểu được những chuyện này rồi, hơn nữa còn hiểu một cách rõ ràng.
Nhưng vẫn còn một chuyện.
Mộ An An hỏi: “Thất gia chú không muốn cháu tiếp xúc với Giang gia, là muốn bảo vệ cháu, không muốn cháu bị người sau lưng kia phát hiện là con của mẹ cháu. Nhưng mà đến khi mẹ mất mẹ cũng không hề nói cho cháu biết gì về chuyện nghiên cứu thuốc đó, cho dù có bị phát hiện rồi thì bọn họ tìm cháu có tác dụng gì chứ ạ? Những người đó bảo vệ Giang gia là để tìm phương án thuốc, nhưng trên người cháu làm gì có phương án.”
Tông Chính Ngự trầm mặc nghe những cảm xúc đó của Mộ An An.
Bé con vô cùng thông minh.
Anh chỉ hơi đem những ‘lai lịch’ kia nói rõ một chút, là cô có thể đem ‘chân tướng’ ra phân tích rõ ràng.
Mà lúc này, Tông Chính Ngự không nhịn được hơi cong khoé môi.
Trong mắt hiện lên vẻ tự hào.
Tự hào vì đứa trẻ này.
Tông Chính Ngự vươn tay nắn lỗ tai Mộ An An: “Bé con, mẹ cháu đã sớm đem phương án của thuốc thông minh cho cháu.”
Mộ An An kinh ngạc, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự nói: “Hình xăm sau lưng cháu.”
Nghe được câu này, Mộ An An lập tức ngồi thẳng dậy, tay vô thức sờ vào hình xăm sau lưng mình.
Nhưng cô vốn dĩ cũng không biết hình xăm của mình nằm ở vị trí cụ thể nào.
Lúc mẹ dắt cô đi xăm cô còn quá nhỏ, lớn lên rồi cũng quên mất.
Những năm này, lần duy nhất cô nhớ đến hình xăm chính là hôm đi ăn với Thất gia ở Thủ Đô, mặc đầm hở lưng bị Thất gia cảnh cáo.
Lúc đó Mộ An An cũng không để tâm lắm.
“Mẹ cháu đã dùng tên cháu mở một tài khoản ngân hàng, nhưng nó nằm ở ngân hàng nào hay là ngân hàng ở nước nào, mật khẩu là cái gì thì tất cả đều nằm trong hình xăm đó.”
Tông Chính Ngự giải thích cho cô.
Mộ An An im lặng, chỉ luôn sờ vào hình xăm sau lưng.
Nhưng thật ra là cái gì cũng không sờ được.
Chỉ sờ được mồ hôi lưng của chính mình, nhưng cô vẫn cố chấp sờ.
Đây là bí mật của ông ngoại và mẹ cô.
Là bí mật mà ông ngoại và mẹ luôn bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK