Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Tóc Xoăn không giống vậy.
Đối mặt với vấn đề này của Mộ An An, Tóc Xoăn cũng trầm mặc đi.
Hắn mở nắp coca, ngước đầu lên uống một ngụm lớn, luồng khí đó xông vào khiến hắn phải nhắm mắt phải lại.
Đợi đến khi qua rồi, Hoắc Hiển mới nói: “Vì biết bà ấy sống không tốt.”
“Hả?”
Hoắc Hiển nói: “Nếu như bà ấy tái hôn và không cần tôi hoặc là chạy trốn cùng người đàn ông khác, hoặc là nói muốn tự do, chạy về nước a, tôi cũng mặc kệ. Nhưng tôi biết bà ấy bị người ta ép vào bệnh viện tâm thần, bây giờ lại bị người ta đưa đi, tôi biết bà ấy sống không tốt.”
Hoắc Hiển nói một hơi, nói đến Mộ An An cũng đau lòng.
Mắt cô đỏ hoe, nghiêng đầu qua một bên.
Người mẹ nào cũng ấm áp.
Cả đời Mộ An An ghét nhất là nghe thấy câu….
“Đến nỗi không sinh con sao?’
Nói như vậy, Mộ An An không cách nào chịu đựng được.
Mẹ ấm áp và vĩ đại biết bao, từ bỏ đi tự do, sức khoẻ và sự an toàn mà đem cả tính mạng mình ra mang thai đủ 10 tháng, lại còn dốc cả tính mạng sinh đứa trẻ ra.
Mộ An An hít sâu vào, quay đầu qua nhìn Hoắc Hiển rồi nói thẳng: “Tôi có thể giúp anh không nhiều nhưng nếu anh cần thì cứ thẳng thắn nói với tôi, giúp được tôi sẽ giúp.”
“Nghĩa khí!” – Hoắc Hiển mỉm cười: “Tôi biết em là người chân thành, vậy nên có chuyện gì sẽ nhờ em giúp đỡ.”
“Vậy nên anh đặc biệt đến đợi tôi và sau khi Thất gia rời khỏi thì lên xe tìm tôi, kẻ chuyện mẹ anh cho tôi nghe chính là muốn tìm tôi giúp đỡ.”
Câu này của Mộ An An chỉ là nói đùa thôi.
Cô không ngại giúp Tóc Xoăn.
Bạn bè mà.
Mỗi khi cô có chuyện thì Tóc Xoăn đều không ngần ngại giúp đỡ.
Đến việc giúp đỡ lẫn nhau cũng không muốn thì làm bạn cái bíp.
“Nói đi, cần tôi làm gì?” – Mộ An An trực tiếp hỏi.
Hoắc Hiển nói: “Để tôi mang danh nghĩa bạn bè đi theo em, tốt nhất là….bạn trai.”
“Bạn trai thì không được, sẽ bị hiểu lầm.” – Mộ An An từ chối rất dứt khoát: “Người mở tiểu viện trên rừng này là cậu tôi, người
cha tồi lúc nãy của tôi cậu cũng thấy rồi. Nếu nói cậu là bạn trai thì nhất định sẽ rất phiền phức.”
“Anh cần một thân phận sao?” -Mộ An An hỏi.
Hoắc Hiển gật đầu: “Tôi không muốn để người khác biết tôi đang điều tra về mẹ mình, trước khi đến tiểu viện thì tôi có điều tra qua một chiếc xe, phát hiện chiếc xe đó thường xuyên đi lại trên đoạn đường giữa bệnh viện tâm thần và Kỳ Sơn.”
“Anh nghi ngờ có một số giao dịch bất hợp pháp liên kết giữa
bệnh viện tâm thần và Kỳ Sơn sao?” – Mộ An An tỏ vẻ hoài nghi.
Hoắc Hiển lắc đầu: “Đây là nghi ngờ nhưng vẫn cần cẩn thận. Trước khi em đến, tôi đã nghĩ làm sao để lên đó rồi, đơn thương độc mã đi nghỉ dưỡng ở tiểu viện trên rừng này rõ ràng là có vấn đề, suy cho cùng chủ yếu vẫn là nhóm bạn tụ tập ở tiểu viện mà thôi.”
“Nhưng người cha tồi của tôi biết thân phận của anh rồi.” – Mộ An An nói.
“O nói nếu là bạn trai em…” –
Hoắc Hiển ngưng lại một lúc: “Chỉ là quay lưng lại với vị Thất gia kia, thực ra em cùng bạn trai đến tiểu viện này. Câu chuyện như vậy sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”
“Chỗ tôi không được.” – Mộ An An thẳng thắn từ chối, cô không thể làm ra chuyện khiến Thất gia hiểu lầm được.
Giả vờ cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK