Tình trạng của Mộ An An bây giờ rất tệ, nhưng cũng không định cử động, ít nhất là hình xăm này chỉ cô là người có bản hoàn chỉnh thôi.
Ngày đó tìm Thất gia chụp lại và cho người phá giải.
Nghĩ đến Thất gia, tim Mộ An An lại như có gì đó đâm vào.
Không biết bây giờ Thất gia đang làm gì?
Phát hiện không liên lạc được với cô chưa?
Cô hình như…
Thực lực không đủ thì sẽ luôn sa vào bẫy, lỡ xảy ra chuyện như thế này thì Thất gia có cảm thấy cô cần được che chở không, hay bản thân chưa đủ trưởng thành và mạnh mẽ?
Tim Mộ An An ngày càng đập mạnh hơn.
Nhưng cô phải che giấu cảm xúc này.
Vì!
Cứ cho là cô không đủ mạnh mẽ, cũng nhất định phải sống tiếp, phải bảo vệ bản thân và đợi Thất gia đến tìm cô!
Lúc này, Mộ An An dường như nghe thấy có tiếng người đang đi vào.
“Chuyện gì vậy?” – Đối phương mở miệng.
Mộ An An vân còn nhớ âm thanh này, chính là giọng của Giang Phong!
Quách Nguyệt Hoa tàn nhẫn nói: “Con tiện nhân này huỷ cái hình xăm rồi, một cái cũng không nhìn được.”
Giang Phong: “Cô ta có thể huỷ, vậy chắc chắn đã ghi chép lại rồi.
Hoặc là….Ngự Viên Loan có
bản hoàn chỉnh!”
Mộ An An nghe thấy Giang Phong nói ra những lời này, trong lòng không thể không bái phục cũng không thể không thừa nhận.
Lúc đầu, IQ của tên phú nhị đại thích giả vờ khờ khạo, ngu ngốc đó cũng không phải vừa.
“Nhưng cứ cho là Ngự Viên Loan có, vậy Thất gia có cho không?” -Giang Trấn nói, so với giọng điệu tự tin và chắc nịch của Giang Phong.
Giang Trấn rất nhu nhược, giọng nói có chút run rẩy: “Hơn nữa, chúng ta không phải nói rồi sao, chỉ làm cho người ta hôn mê tạm thời thôi, có hình xăm với hỏi ra chuyện của thuốc thông minh thì sẽ thả người đi sao? Vậy nếu cứ nhất mực không thả người thì bên Thất gia chắc chắn sẽ cảm thấy có vấn đề, Thất gia thấy có vấn đề rồi thì chúng ta sẽ chết chắc đó!”
Giang Trấn càng nói càng sợ hãi.
Nhưng một giây sau thì Giang Phong nói với giọng điệu mất kiên nhẫn: “Ba sợ gì chứ, bây giờ có gì để sợ đâu, con nói rồi, thế lực của người sau lưng con nhất định không thua kém gì người bên Ngự Viên Loan kia đâu! À vả lại, con sớm đã chuẩn bị xong rồi!”
Mộ An An rõ ràng là nghe thấy câu cuối của Giang Phong mang đầy sự lạnh lùng và kiên quyết.
Nhưng Giang Phong chuẩn bị xong gì chứ?
Mộ An An ngược lại không nghe được, chỉ cảm thấy hình như ngoài cửa lại có người bước vào, vì người này ở hiện trường rất yên lặng.
Đến cả người đang luyên thuyên như Giang Trấn cũng phải im lặng.
Mộ An An có dự cảm chẳng lành, cô cố hết sức mờ mắt nhưng da mắt lại cứ nặng trĩu, cô thử mấy lần nhưng không cách nào mở lên được.
Nhưng Mộ An An không từ bỏ, âm thầm siết chặt các cơ ờ lưng
để chống lại cơn đau từ vết thương.
Mi mắt cô nhướn lên từng chút, ánh sáng từ từ kích thích mắt cô đau đến nhức cả mắt, nhưng Mộ An An không kiềm chế được mà nỗ lực mở mắt ra.