Lúc đầu biểu cảm Mộ An An rất bình tĩnh, nhưng khi đi được một nửa thì mạnh mẽ đè dừng xe lăn, xoay đầu nhìn một cái rồi biểu cảm trở nên nghiêm trọng.
Tiểu Cửu nhìn thấy một loạt hành động đó của Mộ An An, cô cúi người xuống hỏi: “Chị An, sao thế?”
Mộ An An không đáp mà nhìn chòng chọc vào phòng khách phía sau, sau đó liếc lên vị trí lầu
hai.
Ngoại trừ những người làm đang bận rộn thì không hề có gì khác thường.
Nhưng có một khoảnh khắc khi nãy, Mộ An An có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, da gà khắp người nổi lên hết.
Cảm giác này giống như cảm giác khi ở đại sảnh buổi họp phóng viên vậy.
Mộ An An nhớ đến cái người ở trên lầu hai kia.
Cái ánh mắt như rắn độc kia, là cái kiểu lạnh lẽo mang theo chất độc ấy.
Mộ An An cau mày nhìn vào sảnh trước một hồi lâu.
Giang Trấn ở phía trước cảm nhận được Mộ An An không đi theo bèn xoay đầu hỏi: “An An, sao thế?”
Nghe được giọng của Giang Trấn Mộ An An mới thu tầm mắt mình lại.
Biểu cảm cô không nhìn ra được có gì khác thường, lắc đầu với
Giang Trấn: “Không có gì.”
Giang Trấn còn muốn hỏi, tiểu Cửu liền nói: “Tôi đói rồi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
“ừm, đi, ăn cơm.”
Giang Trấn đáp một câu, tiếp tục dẫn đường ở phía trước nhưng vẫn xoay đầu nhìn nhìn Mộ An An mấy hồi.
Tiều Cửu cúi người đè thấp giọng nói: “Chị An, có chuyện gì?”
“Cảm thấy có người đang nhìn
chúng ta.”
Mộ An An nói thẳng: “Chỉ cảm giác thôi nhưng không phát hiện ra có gì khác thường, có lẽ là do chị quá nhạy cảm.”
Bởi vì xem Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa thành kẻ địch.
Hơn nữa bây giờ không chỉ đang ở địa bàn của Giang gia, mà Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa còn nhiệt tình một cách khác thường như vậy, những thứ ấy khiến Mộ An An cảm thấy nơi này như một ván cờ vậy.
Mà người bố trí ván cờ thì đang thao túng trong bóng tối.
Khiến Mộ An An cảm thấy hơi bất an.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn tiểu
Cửu một cái: “Vào rồi nói.”
Tiểu Cửu xoay đầu nhìn rồi gật đầu, đẩy Mộ An An vào phòng ăn.
Mà lúc hai người vừa đi đến phòng ăn, vị trí hành lang lầu hai xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông cúi đầu đầy gọng kính trên sống mũi mình, bởi vì đứng ở vị trí bị bóng tối bao phủ cho nên nhìn vào chỉ cảm nhận được một cảm giác ác độc và gian xảo.
Trong phòng ăn.