Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Lão Bát đứng ờ bên cạnh sờ sờ cằm, vẻ mặt trầm tư, bắt đầu lảm nhảm, “Thất Gia căn bản không có ý định đến đây? Nhưng Thất Gia không đến, vũ hội của chúng ta phải làm sao? Làm sao có thể khai báo với lão gia đây? Tính tình nóng nảy của lão gia. Biết chuyện này, ước chừng có thể lột một lớp da của chúng ta ra.”
“Nhưng nếu Thất Gia không có ở đây, Đường tiều thư đi biểu diễn trong cỏ độc sao? Nghe nói vì tối nay mà Đường tiểu thư đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, kìa, trên sân khấu chính là Đường tiểu thư đấy, dáng người thật tuyệt. Nhưng tôi không thích cho lắm, người này quá toàn diện, ngượ lại cảm thấy hơi đạo đức giả.”
Tông Chính Nghiêm đau đầu khi nghe Lão Bát tiếp tục lảm nhảm, “Cậu có thể dừng một chút được không?”
Lão Bát vẻ mặt nghiêm túc, “Vậy nói cho tôi biết, Thất Gia có tới
không?”
“Cậu nói xem?” Tông Chính Nghiêm chỉnh chỉnh lại mái tóc của mình.
Ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Mộ An An ở dưới lầu.
Cô ấy rõ ràng không muốn chen vào đám đông, đứng cách đó khá xa.
Trước mặt có một cột tròn chắn ngang chỗ ngồi của sân khấu.
Tông Chính Nghiêm nhướng mày, người phụ nữ này đã làm
sai chuyện gì rồi, nên trốn ư?
“Nghe đồn Thất Gia ở Giang Thành nuôi một tiểu công chúa. Chuyện này có thật không?” Lão Bát từ bên cạnh hỏi.
Lo lắng tên thích buôn chuyện này sẽ lại bắt đầu lảm nhảm, Tông Chính Nghiêm lập tức cắt ngang nói: “Là thật, không thể giả hơn, tiểu công chúa Ngự Viên Loan, Tông Chính Ngự trân trọng như bảo bối. Lão gia biết có người như vậy, cho nên, mới để chúng tôi động thủ.”
“Nghe nói tiểu công chúa Ngự
Viên Loan không có thân phận gì đề lên sân khấu. Lão gia quan trọng nhất việc môn đăng hộ đối, nhất định không để tiểu công chúa … Hả, anh Lục, anh đi đâu vậy?”
” Đêm xuân một khắc.”
Tông Chính Nghiêm không thể chịu được tên nói nhiều này.
Chân dài trực tiếp bước xuống lầu, đến gần Mộ An An.
Tiếp cận theo hướng của Mộ An An.
Trang phục của Mộ An An hoàn toàn thu hút Tông Chính Nghiêm .
Eo thon, chân dài, nước da trắng.
Nhìn cô trông thanh tú, mềm mại nhưng ánh mắt lại rất hoạt bát, thoạt nhìn cô không phải là một thiên kim ngoan hiền.
Tông Chính Nghiêm nhấp nháy khóe miệng, đi về phía Mộ An An với hai ly rượu đỏ.
“Cô gái xinh đẹp này, có thể cùng nhau thưởng thức đồ uống được không?” Tông Chính Nghiêm
khởi xướng lời mời.
Mộ An An đang băn khoăn không biết làm cách nào để tránh.
Sau khi nghe người phục vụ nói về quy tắc biểu diễn hoa hồng,
Mộ An An cơ bản đã xác định được màn biểu diễn của Đường Mật đã kết thúc, ước chừng cô sẽ bị kéo ra ngoài biểu diễn.
Mà cô không thể từ chối.
Vì vậy, ngay từ đầu liền trốn đi.
Khi nghe thấy thanh âm bên tai, Mộ An An vô thức cự tuyệt, “Xin
lỗi, tôi không…”
Chưa kịp nói xong, cô đã nhìn lên và thấy rõ người.
Một người đàn ông với mái tóc dài và mặt nạ ren, rất lẳng lơ.
Đây là đánh giá của Mộ An An dành cho Tông Chính Nghiêm.