Bác sĩ Cố hoàn hồn, lắc đầu.
Ánh mắt Bác sĩ cố quét qua màn hình điện thoại Mộ An An: “Đoạn phim này…”
“Livestream hiện trường cảnh Giang cầm bị giải về bệnh viện tâm thần Lam Thiên.”
Mộ An An giơ điện thoại lên.
Từ lúc lên xe đến giờ đã qua 20 phút.
Chiếc xe của Mộ An An và Bác sĩ Cố ngồi đã bắt đầu quay về đường đi về Ngự Viên Loan.
Trên mạng, những tình tiết vu khống Mộ An An chen ngang đó không hề được phát ra, nhưng lại phát ra cảnh tượng Giang cầm bị áp giải đến bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
Lúc này ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên, chủ nhiệm Thường cùng vài cô y tá đứng đợi trước cổng bệnh viện.
Từ lúc Giang Trấn bắt đầu bắt tay với bệnh viện tâm thần Lam Thiên về chuyện của Giang cầm, chủ nhiệm Thường đã sắp xếp cho chuyện Giang cầm đâuvào đấy.
Trong lòng ông biết Giang cầm không có bệnh, vào bệnh viện tâm thần chỉ là một cách.
Cho nên, khi chủ nhiệm Thường nhìn thấy Giang cầm bị vài người đàn ông cưỡng ép giải xuống từ trên xe, thậm chí còn phát điên vùng vẫy, ông có chút trở tay không kịp.
Kiểu này hoàn toàn là trạng thái của một bệnh nhân tâm thần, ở đâu giống dáng vẻ không có bệnh?
Mà khi Giang cầm bị giải xuống, mấy chiếc xe cũng chạy đến.
Trong xe đều là những phóng viên đi đến từ khách sạn, vừa xuống xe lập tức cầm công cụ lên hướng về phía Giang cầm bấm tách tách.
Chủ nhiệm Thường phản ứng trở lại, vội vã bảo bác sĩ và y tá đến bắt lấy Giang cầm, nhưng bởi vì Giang cầm phản kích quá dữ dội,
nên họ bèn trói cô lên giường bệnh sau đó tiêm thuốc an thần cho cô ta rồi mới đẩy vào trong.
Hiện trường vô cùng khó coi.
Giang cầm giống như một bệnh nhân điên đến cực điểm, lúc bị trói lên giường bệnh, vì Giang Cầm giãy dụa quá kích động khiến cho quần áo bị xé rách, lộ hết áo trong ra ngoài vô cùng khó coi.
Mà tất cả những mất mặt, khó coi lần này hoàn toàn bị ống kính…bắt trọn, sau đỏ phát trực tiếp lên mạng để cho hàng trăm
hàng vạn người nhìn thấy.
Mà người mẹ của Giang cầm -bà Quách Nguyệt Hoa không xuống xe.
Bà không dám xuống xe.
Bà không chấp nhận nổi đứa con mà bản thân mình nuôi lớn như thế, lúc nào cũng khuyên răn con phải chú ý hình tượng, phải chú ý sự cao quý của con gái, lại dùng cách thức không cam lòng như thế đi vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng lúc này Quách Nguyệt Hoa không còn cách nào cả.
Cho dù toàn thân run rẩy, cho dù rất muốn xông đến xé rách đám người đó, nhưng bà rất bất lực, bà phải nhịn xuống.
Bởi vì lúc ở đại sảnh khách sạn, những đoạn phim và ảnh nằm
trong tay Mộ An An đã cắn ngược lại Quách Nguyệt Hoa.
Hơn nữa còn cắn rất đau.
Bà chỉ có thể bảo người âm thầm kích động Giang cầm, khiến Giang cầm phát điên, làm cho tất cả sự chú ý của công chúng đều dồn vào chuyện đưa Giang cầm vào bệnh viện tâm thần, lúc này mới có thể hơi làm lắng đi chuyện trợ lý của bà dùng tiền để vu khống Mộ An An.
“Mộ An An!”
Quách Nguyệt Hoa nghiến răng
gọi ra cái tên đó, đấm một phát vào đệm trên ghế,
Bà tức đến đôi mắt phát đỏ, da mặt cũng run rẩy.
Đồng thời, cửa xe ờ bên khác bị người nào đỏ mở ra, một người đàn ông trực tiếp ngồi bên cạnh Quách Nguyệt Hoa.
Người đàn ông nhìn về phía trước, dùng sườn mặt đối diện với Quách Nguyệt Hoa.
Đối với sự xuất hiện của người đàn ông này, Quách Nguyệt Hoa không hề có bất kỳ sự bất ngờ
nào, ngược lại giống như rất quen thuộc với người đàn ông này vậy.
Quách Nguyệt Hoa nói thẳng: “Chuyện phát sinh đến bước này, bây giờ phải làm sao?”
“Vội cái gì?”
Giọng người đàn ông rất nhạt.