Thất gia mang vẻ mặt như thể đoán trước được gì đó liền véo tai Mộ An An: “Sao thế, không nói nữa à?”
Mộ An An trợn tròn mắt: “Cháu chính là muốn thử chia tay Thất gia, ngày nào cũng ở cùng Thất gia đều quên mất ra ngoài ngắm nhìn thế giới này. Chỉ hai ngày thôi, nếu cháu không quen thì ngày đó sẽ quay về.”
“Sao thế, thời gian ta đưa cháu đi còn không nhiều à?” Thất gia nâng cằm Mộ An An.
Mộ An An nhếch miệng một cái, trúng vào lòng Thất gia: “Chú Ngự, An An sai rồi, An An sẽ không bao giờ nói nhảm nữa.”
Mộ An An nhõng nhẽo.
Tông Chính Ngự dựa vào lưng ghế, không cười lên thành tiếng và xoa đầu con tiểu hồ ly này.
Hình ảnh trong xe thật dịu dàng, mang một chút ngọt ngào.
La Sâm đang lái xe liếc nhìn một cái qua gương chiếu hậu.
Đặc biệt là trên mặt Thất gia bỗng dừng lại hai giây, sau đó lập tức nhìn đi chỗ khác.
La Sâm sợ dừng nhiều quá sẽ bị Thất gia phát hiện ra manh mối.
Nhưng lúc anh ta đang lái xe,
trong đầu còn đọng lại nụ cười của Thất gia khi đang xoa đầu Mộ An An.
Hoặc là, Cố Thư Khanh mới chính xác.
Có thể cứu được Thất gia, chỉ có Mộ An An.
Có lẽ phải cần đến sự giúp đỡ của anh ấy và cố Thư Khanh mới có thể thực sự khiến Thất gia thoát khỏi sự cố của 10 năm trước.
Nửa tiếng sau.
Xe đã đến cảng biển lớn nhất Giang Thành.
Lúc này sắc trời cũng đã u ám hơn, vì hai ngày nay cảng biển sẽ khởi hành nên không ít du khách đã đến đây trước, đặc biệt là thời tiết mấy ngày nay, đây là thời điểm cảng biển có tỷ lệ du khách cao nhất.
Mộ An An rất ít khi được Thất gia đưa đến những chỗ đông người như thế này.
Nhưng hiển nhiên cảng biển
không phải nơi mà Thất gia muốn đưa Mộ An An đến, chiếc xe chạy ngang qua cảng biền cũng không dừng lại.
Thay vào đó, sau khi rẽ vào vài góc thì đám đông dần dần thưa đi và cuối cùng dừng lại ở một vùng biển rất sạch nhưng rất vắng người.
Xung quanh bãi biển chỉ có vài căn biệt thự nhỏ, nhìn từ bên ngoài thì trang trí tương đối mới mẻ.
Mộ An An cùng Thất gia xuống xe: “Thất gia, chú đưa cháu đến
đây ngắm biển sao?”
Tông Chính Ngự không trả lời, chỉ nhìn lấy Mộ An An một cái.
La Sâm lên trước nói: “Cô An An, nếu chỉ là ngắm biển thì Thất gia không đặc biệt đưa cô đến đây một chuyến đâu.”
Vẻ mặt Mộ An An không hiểu.
Thất gia ngược lại không giải thích nhiều: “Ăn cơm.”
Nói xong liền kéo cổ tay Mộ An An đi.
Tay trái của anh cho vào trong túi quần, tay phải thì kéo Mộ An An, gương mặt không biểu cảm đi về phía một biệt thự được trang trí theo chủ đề biển xanh trước mặt.
Cửa trước của căn biệt thự, hai ba ngưò’i làm đang mặc đồ nhân viên phục vụ, vừa nhìn thấy có người đến liền xoay eo qua nghênh đón: “Thất gia, cô An An, bữa tối đã được chuẩn bị xong
X • 99
roi.
Đoạn biển này không hề có đèn đường.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!