Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Cho nên…năm đó Thất gia cứu cô, thật ra là….
Đại não đột nhiên hiện ra một chân tướng đáng sợ khiến cả người Mộ An An chấn động.
Sau đó cô lập tức lắc đầu phủ nhận
suy nghĩ của mình.
Không phải đâu!
Trên du thuyền lần đó cô đã hỏi qua Thất gia.
Thất gia từng nói chuyện này, anh không tham dự vào.
Mộ An An toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Cô không muốn khiến bản thân nghĩ nhiều, không muốn bản thân đi phủ nhận người đàn ông nuôi lớn cô, thương yêu cô 8 năm, và cũng là người cô yêu 8 năm.
Mộ An An muốn điều chỉnh lại tâm
tình của mình.
Muốn xoá hết những gì mình vừa nghe được.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn không đủ mạnh mẽ.
Trái tim cô không đủ mạnh mẽ nên lý trí cũng không thể vứt bỏ đi những thứ suy nghĩ đó.
Khi Mộ An An tỉnh táo lại thì cô đã bấm số điện thoại của Thất gia.
Bên kia đã rất nhanh kết nối, Mộ An An muốn đổi ý cũng không được.
Bé con?” – Giọng Thất gia vang lên
từ loa điện thoại, như thể đang gõ vào trái tim Mộ An An vậy.
Người đàn ông này nuôi lớn cô 8 năm, chỉ là vì cái gọi là hạng mục đó.
Người có thân phận như Thất gia, có cái gì mà không thể đạt được chứ?
Nhưng mà cô vẫn muốn một chân tướng thật sự.
“Bé con?” – Thất gia thấy bên kia vẫn luôn trầm mặc nên lại dò hỏi thêm một câu.
Cháu…
Mộ An An định mở miệng nhưng phát hiện giọng mình khàn đi rồi.
Hai chân của cô run rẩy không chịu được, sức lực cũng không biết biến đi đâu mất, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” – Thất gia đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn, giọng nói liền lạnh đi vài phần.
Mộ An An che loa điện thoại sau đó hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm trạng.
Lúc này mới mở miệng nói: “Không có, chỉ là vừa nãy cháu cùng người bên phía viện tâm thần nói đến chuyện sau này của cháu.”
Câu này Mộ An An vừa nói ra, bên phía Thất gia lại không hề có phản ứng gì.
Anh rõ ràng là không tin cuộc điện thoại này của Mộ An An chỉ để nói chuyện đó.
Nhưng Mộ An An lại kiên trì nói:
“Cháu đã trao tận tay báo cáo thực tập cho người ta rồi, nếu thành công thì nửa tháng sau cháu có thể chuyển điến bệnh viện quy thuộc.
Nếu thành công thì phỏng chừng cháu có thể trực tiếp chuyển đến bệnh viện quy thuộc, cháu có sở trường về ngoại khoa mà, khi đó cháu có thể phát huy sở trường của mình
“Đúng rồi, Thất gia, cháu đi hỏi thử Trần Hoa, nếu như có thể thì sẽ phải làm phiền chú để Trần Hoa cũng rời khỏi viện tâm thần đó.”
“Nhưng mà chú chỉ cần giúp Trần Hoa là được rồi, cháu muốn đi đúng trình tự muốn dùng năng lực của mình để bệnh viện quy thuộc thu nhận cháu.”
Mộ An An nói chuyện như ngày thường trò chuyện với Thất gia vậy, nói rất nhiều.
Cô nói rất nhẹ nhàng nhưng khoang mắt vì phải nhẫn nhịn cảm xúc quá độ
mà cảm thấy vô cùng xót.
Bên phía Tông Chính Ngự vẫn luôn yên lặng nghe cô nói, không ngắt lời cô.
Mãi đến khi Mộ An An dừng lại Thất gia mới nói một câu: “Bé con, tối nay chú trở về.”
Mộ An An vốn vẫn luôn kiềm nén cảm xúc của mình, ngay khoảnh khắc này thì cô sụp đổ rồi.
Cô mãi nhịn đến đau cả mắt cũng không chịu rơi một giọt nước mắt, mà lúc này cô không thể chịu đựng được nữa.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu giống như phá bỏ ranh giới gò bó, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
“Thất gia…” – Mộ An An khàn giọng nói: “Chỉ là cháu nhớ chú rồi.”
“Bé con ngoan, tối nay về nhà là có ta ở đó ròi.”