Thất gia, ngoài cửa thì đang ầm ĩ cả lên.
“Tống thiếu gia, bây giờ ngài không thể vào đâu!”
“Tránh ra!”
Tống thiếu gia….”
Tiếng người làm bên ngoài vẫn chưa dứt, cửa phòng sách đã bị đẩy ra.
Tông Chính Ngự cau mày, ánh mắt hướng về phía cửa.
Sau đó, anh thấy Tống Đình với
mái tóc xanh khói, gương mặt lạnh như băng bước vào.
Cậu ta mặc một chiếc quần jean rách màu đen cùng đôi boots, bước đi tạo ra những tiếng động thật nặng nề.
Tống Đình bước đến chỗ Tông Chính Ngự, hoàn toàn không để ý đến Hoắc Hiển và nói thẳng: “Tôi đến đây đòi người.”
Thất gia: “Ai?”
“Tiểu Cửu!” – Tống Đình nói: “Ở Kỳ Sơn, Tiểu Cửu cùng người này rời đi rồi hai người tách ra,
nhưng Tiểu Cửu của tôi lại luôn không xuất hiện.”
Tống Đình chỉ vào Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển sửng sốt: “Tiểu Cửu vẫn chưa về sao?”
Hắn cứ cho rằng là Tiểu Cửu đi thông báo cho Thất gia đến.
Sở dĩ không nói Tiểu Cửu vì biết mối quan hệ giữa Tiểu Cửu và Thất gia, nghe Tiểu Cửu từng nói nếu Thất gia phát hiện ra cô sẽ lập tức bắt cô về.
Kết quả là Tiểu Cửu vẫn chưa quay về?
Tống Đình vốn không đếm xỉa đến Hoắc Hiển, thiếu niên lạnh lùng đó luôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông thờ ơ trước mặt: “Tiểu Cửu đâu?”
Giọng điệu của Tông Chính Ngự rất lãnh đạm: “Tống thiếu gia,
Tiểu Cửu là con gái nhà Tông
Chính, bất kể nó ở đâu đều là việc của nhà Tông Chính, Tống thiếu gia không cần hỏi.”
“Tiểu Cửu là do tôi đưa tới, cứ cho là đưa về nhà Tông Chính thì cũng là tôi đưa về!” – Tống Đình không chịu nhường.
Cậu thiếu niên đó vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng thân thể chỗ nào cũng toát lên khí chất cao ngạo, lạnh lùng trùng hợp với người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt của người đàn ông này rất nguy hiểm, giống như một kẻ chế tài ở đia vi cao.
Chàng thiếu niên này một chút cũng không nao núng, nhất quyết hỏi cho bằng được đáp án mà mình muốn cỏ!
Sau khi Mộ An An kết thúc trận đấu quyền anh liền bị hai người đàn ông đưa về phòng.
Nhưng Mộ An An đề ra một yêu cầu, trên người bị thương nên cần được chữa trị, để hai người đàn ông đưa Trương Vân đến.
Chỉ cần Mộ An An nghe lời, không bỏ trốn, ngoan ngoãn đánh
quyền thì những yêu cầu cơ bản vẫn sẽ được đáp ứng.
Trương Vân được đưa đến, kinh ngạc khi nhìn thấy Mộ An An: “Cô không có gì chứ?”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không sao mà.”
Giọng điệu Mộ An An luôn rất tự tin.
Cô không nhiều lời, trực tiếp quay lưng về phía Trương Vân cởi quần áo, lộ ra vết thương sau lưng.
Hai vết đâm này có thể nói là cố ý-