Tiểu Cửu mắng Tống Đình dữ dội, chuẩn bị đổi tên người ta thành: Đình Đình chết bầm.
Tiểu Cửu: Đình Đình, cậu đợi đó cho tôi! Tôi khiêu chiến với anh!
Đối phương không đáp, dùng sự im lặng để xem thường tiểu Cửu.
Tiểu Cửu trực tiếp ném điện thoại sang một bên, hai tay bắt chéo lại trước ngực tức hừng hực.
Mộ An An dựa vào cửa âm thầm gửi tin nhắn cho Thất gia.
Mộ An An: Thất gia, người bạn mới của cháu quá đáng yêu! Vô cùng đáng yêu!
Tông Chính Ngự chạy đến công
ty, sắc mặt vô cùng đen, khí thế thâm trầm.
Kết quả, trong cuộc họp lại nhận được tin nhắn của Mộ An An…
Sắc mặt Tông Chính Ngự vốn đã khó coi, lúc này khi nhìn thấy đoạn tin nhắn Mộ An An gửi đến thì càng thâm trầm hơn, là cái kiểu thâm trầm mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Khí thế âm u.
Cổ đông đang báo cáo về hạng mục đột nhiên cảm thấy khí thế của người đàn ông ấy, giọng nói
lập tức trở run rẩy, nhưng hắn ta không dám dừng lại chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Giác quan của hắn ta sắp bị tê liệt đến nơi rồi.
Đặt biệt là khi người đàn ông ngồi ở vị trí trên cao kia nâng mắt lên, cặp mắt sắc bén quét về phía cổ đông, hắn ta lập tức run cầm cập và hoàn toàn câm nín luôn.
“Tiếp tục.”
Người đàn ông tắt điện thoại, ném lên bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, lại lần nữa khiến vị cổ
đông kia nhịn không được cơn run rẩy của mình.
Đôi chân hắn ta mềm nhũn suýt thì ngã xuống đất, cũng may là có người bên cạnh đỡ lấy mới không bị ngã thật.
Hắn ta vừa ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Thất gia, liền nghĩ, cho dù hắn có sự chết đi nữa thì cũng không dám làm chậm trễ, nên hắn liền tiếp tục báo cáo.
Mộ An An và tiểu Cửu ngồi trên
xe, tiếp tục chạy về hướng Giang gia.
Tiểu Cửu nãy còn đang đắm chìm trong câu Thù sâu hận lớn’ của Tống Đình, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu mới chịu xoay đầu nhìn Mộ An An, hỏi một câu.
“Chị An, trước đó chị nói chị muốn sang chỗ người cha cặn bã của chị? Mẹ chị mất rồi ạ?”
Mộ An An dựa vào ghế, nghe tiểu Cửu hỏi vấn đề đó, không hề thay đổi tư thế mà nhìn tiểu Cửu gật đầu.
Cô từng nhắc với tiểu Cửu vài lần về người cha cặn bã và chuyện mẹ cô mất.
Nhưng tiểu Cửu vẫn luôn không dò hỏi.
“Cái chết của mẹ chị…”