Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Nhiệt độ ờ thủ đô không ấm bằng Giang Thành, lúc này nhiệt độ có hơi thấp.
Tông Chính Ngự bật điều hòa, đóng tất cả rèm cửa trong phòng khách sạn, sau đó bật đèn ngủ
cho Mộ An An, đảm bảo cô vừa tỉnh dậy không phải là một mảng tối đen kịt.
Đứa nhỏ này sợ bóng tối.
Cảm giác rất không an toàn.
Thấp gia thấp mắt, nhìn góc mặt nghiêng của Mộ An An, hôn lên một cái: “Bé con, ta vẫn sẽ luôn giữ cháu ở bên người ta, cho nên đừng sợ.”
Khi Mộ An An tỉnh dậy, thì đã là 2 giờ rưỡi chiều.
Đơn thuần là vì đói nên mới tỉnh.
Ngoài ánh sáng của đèn ngủ, căn bản không có nguồn sáng nào khác trong phòng.
Đôi mắt Mộ An An không cảm thấy khó chịu, chỉ là cảm thấy có chút hoảng hốt.
Ngồi ở trên giường hồi lâu, lúc này mới mở chăn bông ra bước xuống giường, rồi đi về phía rèm cửa.
Cô vươn tay mờ tấm rèm lớn ra, kết quả ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào, Mộ An An
nhanh chóng nhắm mắt lại quay đầu sang chỗ khác.
Mắt do bị kích thích khiến nước mắt trào ra.
Sau một hồi, mới đỡ hơn một chút. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Rút khăn giấy, lau nước mắt ở trên khóe mắt, rồi mới kéo tất cả rèm cửa ra.
Căn phòng do Thất gia sắp xếp nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, cửa sổ sát đất này gần như chiếm toàn bộ bức tường.
Từ vị trí này, Mộ An An có thể thu được một nửa khung cảnh của thủ đô vào mắt.
Giang Thành ở gần biển, là một thành phố vùng sông nước Giang Nam điển hình mang theo một loại cảm giác thoải mái.
Cỏn thành phố thủ đô giống như một hội chợ phù phiếm.
Tất cả các tòa nhà, bao gồm cả xe cộ và người đi bộ trên đường bên dưới, đều mang theo sự sắc sảo, và hung hãn.
Không khí ở đây tràn ngập cảm
giác háo hức tranh đấu.
Mộ An An đứng ở đó một lúc.
Sau đó, chuông cửa khách sạn và điện thoại của cô ở trên bàn liền vang lên cùng lúc.
Là Thất gia gọi điện. Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
Mộ An An không có quan tâm chuông cửa, trực tiếp trả lời cuộc gọi của Thất gia: “Alo?”
“Ngủ ngon không?” – Thất gia từ trước đến nay đều lạnh lùng, sự lạnh lùng đó truyền tới ống nghe, lại càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Giọng Mộ An An râu rĩ: “Uh.”
“Còn tức giận sao?”
“Đói rồi.” – Mộ An An nói.
Cô không ấu trĩ như vậy, giận dỗi đến mức không thể sống thật với chính mình.
“Mở cửa, ăn cơm.”
Mộ An An lại rầu rĩ lên tiếng, sau đó đi về phía phòng.
Vừa mở cửa ra, thì thấy nhân viên khách sạn mặc đồng phục, đang đẩy xe ăn: “Xin chào phu
nhân, đây là bữa trưa của phu nhân.”
Mộ An An lui lại, yêu cầu người phục vụ đưa thức ăn vào.
Mộ An An đang định hỏi Thất gia một vấn đề, kết quả chợt nghe thấy trong điện thoại, hình như có người đang nói chuyện với Thất gia.
Nội dung nói chuyện nghe không rõ, Mộ An An liền im lặng.
Đợi cho cuộc trò chuyện kết thúc, cô mới mở miệng, hỏi vấn đề đang thắc mắc ở trong lòng ra.
“Thất gia, khi nào chú mới qua đây?” – Mộ An An hỏi.
Người phục vụ đã đặt xe ăn và ra khỏi phòng.
Căn phòng tổng thống xa lạ, lại lớn như vậy, chỉ có một mình Mộ An An, quá vắng vẻ.
Cũng có chút cô đơn.
Thất gia: “Không chắc chắn, có chút bận.”
Mới vừa nói xong, Mộ An An lại nghe thấy bên kia có người gọi Thất gia nói chuyện công việc.
Mộ An An biết, Thất gia hiện tại nhất định là đang ở gia tộc Tông Chính.
Cô chỉ là một đứa trẻ do Thất gia nhặt về, không có thân phận gì cả, nhất định không có tư cách bước chân vào gia tộc Tông Chính.
Hơn nữa là Mộ An An cứ khăng khăng cùng Thất gia tới đây.
Cho nên mặc dù trong lòng có chút mất mác và cô đơn, bản thân cũng đang từ từ cất giấu ở trong lòng.
Cũng rất ngoan ngoãn chờ Thất gia ở bên kia nói chuyện xong.