Nói xong, cả người đều ngửa đầu uống cạn ly đầu tiên.
Lúc ngửa đầu, Hoắc Hiển lén liếc nhìn Mộ An An, bộ mặt trước giờ luôn ngạo mạn lúc này trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nếu không thể đi đến tình yêu, vậy thì xin phép rút lui ở vị trí tình bạn.
Mượn danh bạn bè, thì tôi có thể thích em thật lâu thật lâu.
Tiểu tiên nữ của tôi à.
Hoắc Hiển cười, sau đó đem nửa ly bia còn lại ngẩng đầu uống cạn.
Trần Hoa thì cầm ly nhìn chằm chằm hai người.
Hoắc Hiển nói, sau này tụ tập nhiều hơn.
Nhưng cô biết, sẽ không có sau này nữa.
Trần Hoa hay nói bản thân mình không ai thương yêu, từ nhỏ đã không được coi trọng, chưa bao giờ có được vị trí duy nhất trong lòng bất kỳ ai, cảm thấy bản thân rất đáng thương, rất xót xa.
Nhưng từ khoảnh khắc này trở đi, Trần Hoa mới thật sự là không ai yêu không ai thương, mới thật sự xót xa.
Cô sẽ không bao giờ gặp được một người rõ ràng rất cao quý, nhưng lại vì sẵn lòng dắt tay cô.
Rõ ràng bản thân mình hưởng thụ tất cả sự cưng chiều, nhưng lại vì cô mà chia sẻ niềm vui.
Trần Hoa nhắm mắt, mặc cho nước mắt
trượt xuống, ngẩng đầu dốc cạn ly bia ấy.
Cô rất ít uống bia, trước kia cảm thấy bia vừa khó ngửi vừa đắng, có mùi vị như nước tiểu ý, nhưng hôm nay lại cảm thấy bia uống thuận miệng.
Trần Hoa uống xong lại rót thêm cho ba người: “Hôm nay vui, uống nhiều một chút”
Nói xong lại ngẩng đầu nốc một ly, sau đó bị sặc đến nhíu cả mày.
“Uống!” – Hoắc Hiển rất phóng khoáng, cũng cầm ly lên uống.
Mộ An An không uống, cô bình tĩnh cầm đũa lên gắp đồ ăn.
Trần Hoa và Hoắc Hiển dô lên dô xuống, Mộ An An thì im lặng ăn, trông cứ như hai bức tranh tĩnh động vậy.
Nhưng mà, khi Mộ An An ăn được một nửa thì đột nhiên đập đũa lên bàn.
Hai người đang đối mặt nhau uống bia là Trần Hoa và Hoắc Hiển, đều lần lượt quay sang nhìn Mộ An An.
Mộ An An bình tĩnh rót bia cho bản thân: “Nhìn gì, uống bia!”
Cô dùng chân trái chống đỡ rồi đứng lên, nâng ly.
Hai người còn lại liền phối hợp.
“Dô!
“Dô!
Ba người cụng ly, bởi vì quá kích động nên khi ly chạm nhau làm văng bia rơi xuống nồi lẩu dẫn đến nồi lẩu liền nổi bọt kêu lục cục.
Ba người không ai quan tâm, cụng ly rồi ngửa đầu uống sạch.
Uống cạn một ly lại tiếp tục rót thêm ly thứ hai.
Sau đó ly thứ ba thứ tư.
Cả ba hoàn toàn chìm trong niềm vui, hôm nay mà không uống đến gục thì tuyệt đối sẽ không có tư thế nghỉ ngơi.
Hoắc Hiển chỉ mua có một tí bia, uống một chút là hết ngay, thế là đi gọi shipper giao đến một két uống tiếp.
Qua ba tuần rượu, 10 giờ đêm.
Ba người uống cũng không có ít, cơ bản là đã say tí bỉ rồi, không ai còn lý trí nữa.
Mỗi người ngồi một chỗ trên bàn ăn.
Hoắc Hiển đang hút thuốc.