Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lời nói tràn đầy nghi hoặc.
Xem như vừa rồi Mộ An An nói những lời kia , đối phương trầm mặc , là bởi vì lúc này Mộ An An không giống trước kia , đột nhiên giao tiếp với cô ta.
Mộ An An nghe Chung Đình hỏi câu này , lại im lặng một chút, rồi mới lên tiếng ,” Tôi biết rồi, tiền sẽ dựa theo biện pháp cũ trực tiếp giao đến cô.”
Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó xóa bỏ cuộc hội thoại.
Nhưng mà , mộ An An vừa thao
tác trên điện thoại, phía sau lại đột nhiên vang lên tiền gì?”
Một âm thanh giọng trầm vang lên , Mộ An An thân thể cứng đơ một giây , đang thao tác điện thoại cũng run lên.
Ban đầu là muốn ấn nút xóa , cuối cùng lại ấn không .
Nếu cô không phản ứng nhanh , kịp thời kiềm chế cái tay run của mình , thì điện thoại đã có thể bị cô ném ra ngoài.
Mộ An An trái tim như đập loạn xạ , đồng thời lại muốn liều mạng
áp chế sự hoảng loạn.
Chầm chậm quay người lại, liền nhìn thấy , Thất gia lúc này đang đứng ở sau lưng cô.
” Thất gia, chú vào từ lúc nào vậy?” Mộ An An cố gắng đừng giọng nói bình thường để hỏi.
Đồng thời trong não cô nhanh chóng nghĩ lại , vừa rồi lúc nói hai câu với Chung Đình , có qua nhiều thông tin hay không.
” Vừa vào “. Tông Chính Ngự giọng nói rất thấp , lại hỏi thêm một câu nữa:” Cháu vừa nói về
tiền gì ?”
“Hả ?” Mộ An An não có chút chậm lạitiền , tiền gì ?”
Từ trước đến nay cô liên thông minh lanh lợi, nhưng lúc này , não cô thực sự chậm.
Cái này nếu là một trò chơi khăm trước đây bị bắt gặp , Mộ An An đầu óc sẽ suy nghĩ nhanh hơn bất kì thứ gì khác , sẽ lập tức tìm ra bảy tám lý do để nói .
Nhưng lần này rõ ràng có chút chậm.
Cái gì cũng không nghĩ ra được.
Suy nghĩ Mộ An An rối loạn, còn chưa kịp tìm từ ngữ thích hợp Thất gia đã tiến lên một bước, ôm ngang cô lên.
Cơ thẻ Mộ An An cứng đờ dữ dội.
Cặp mắt hạnh nhân kiềm chế nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Nhưng Thất gia không hề nhìn Mộ An An nhiều, anh đặt cô lên giường sau đó đắp chăn lên.
“Trong thời gian bị thương đừng cứ đứng mãi.”
Thất gia nói.
Mộ An An không nói gì, trong lòng vẫn còn căng thẳng.
Suy nghĩ vẫn đặt ở lúc nói chuyện với Chung Đình, sau đó bị Tông Chính Ngự đụng vỡ khung cảnh đó.
Đồng thời với căng thẳng là khi nhìn thái độ của lúc này của Thất gia, cô càng mơ hồ.
Cô tưởng cỏ im lặng sẽ bị Thất
gia dò hỏi, hoặc là sinh nghi, nhưng cả quá trinh biểu cảm của Tông Chính Ngự đều rất nhạt nhòa.
Thậm chí còn không nhắc gì.
“Bây giờ ta phải đi thành phố c một chuyến.”
Tông Chính Ngự nói, anh vân vê tai Mộ An An, “Đi khoảng ba ngày, mấy ngày này ngoan ngoãn một chút biết không?”
Mộ An An máy móc gật đầu.
Tông Chính Ngự không nói gì
thêm, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mộ An An vô thức muốn mờ miệng gọi anh, nhưng mở miệng rồi lại không phát ra được tiếng.
Gọi chi, nói gì bây giờ?
Người ta đã không nhắc, mình còn tự chui đầu vào lưới hả?
Nhưng mà sao Thất gia không nhắc nhỉ?
Trong lúc Mộ An An đang suy nghĩ lung tung, đang tuôn ra vô số nghi hoặc thì người vốn đã đi được một nửa là Tông Chính
Ngự đột nhiên khựng lại, anh xoay người nhìn Mộ An An.
Anh nói: “Cháu không thích dùng thẻ phụ, ta đã bảo La Sâm chuyển riêng cho cháu một khoản tiền.”
“Dạ?”
Giọng Mộ An An rất nhẹ, vẻ mặt hơi ngốc.
Nhưng Tông Chính Ngự không nói gì nhiều, anh lại cất bước tiếp tục rời khỏi.
Mãi cho đến sau 3 phút từ lúc
Thất gia rời khỏi phòng, Mộ An An còn chưa thể hoàn hồn lại.
Tâm tư vẫn còn là một mớ hỗn độn.
Giống như một cuộn len bị rối vậy, gỡ mãi không ra.
Cô chỉ nhận được một thông tin vô cùng thẳng thắn: Thất gia nghe được chữ tiền trong miệng cô, lo cô không đủ tiền dùng nên đã chuyển riêng cho cô một khoản.
Trong tay Mộ An An rất nhiều thẻ, toàn là thẻ phụ của Tông Chính
Ngự.
Mà tấm thẻ riêng của Mộ An An cũng thường được Thất gia chuyển tiền cho, con số tổng cộng trong đó là bao nhiêu Mộ An An không hề biết.
Nhưng, chẳng hạn như chuyện của Chung Đình Mộ An An đã tiêu không ít tiền.
Im lặng rất lâu, Mộ An An mới ổn định được suy nghĩ, cô cúi đầu cười.
Trong lòng cảm thấy ám áp.
Không biết là do mấy ngày nay Mộ An An quá mệt, hay là cơ thể vốn đang bệnh, nằm một hồi liền bất tri bất giác ngủ mất.
Cô mơ một giấc mơ rất ngọt ngào.
Mơ thấy cảnh tượng cô lúc nhỏ khi mà ông ngoại và mẹ vẫn còn sống.
Sau đó Thất gia cũng gia nhập vào, anh đang ôm eo cô ngồi ăn cơm cùng mẹ và ông ngoại một cách tự nhiên.
Cảnh tượng rất đẹp, mãi cho đến khi Mộ An An mở mắt dậy mà vẫn còn hồi tưởng lại rất lâu.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời màu vỏ quýt nhuộm cam cả nửa vùng trời, chiếu rọi xuống mặt đất căn phòng, trông lung lung linh linh.
Vừa đẹp vừa có tính mỹ thuật.
Lúc này suy nghĩ của Mộ An An vẫn còn đang trong cảnh tượng giấc mơ khi nãy.
Cái cảm giác ngọt ngào ấm áp đó, nó cắm mãi trong lòng cỏ, giống như một dòng suối nước ấm lưu chuyển trong đó.
Đến khi người làm gõ cửa, báo cáo rằng Giang Trấn đang ở phòng khách đợi cô, Mộ An An mới lưu luyến mà hoàn hồn.
Giang Trấn vì chuyện gì mà đến tìm Mộ An An, trong lòng cô cơ
bản đã xác định được.
Chì là không nghĩ đến là lại gấp đến vậy.
Cô tính toàn thời gian Giang Trấn đến tìm cô chắc là sáng ngày mai.
Xem ra ông ta đúng là rất vội.
Mộ An An bảo người làm lui ra, tự tay cầm nạng đi đánh răng rửa mặt, thay đồ.
Mặc dù chân phải cô bó bột, làm việc rất phiền phức, nhưng những việc ngày thường Mộ An
An vẫn có thể tự làm được.
Lúc Mộ An An xuống lầu, một mắt là có thể nhìn thấy Giang Trấn ngồi một mình dưới phòng khách.
Trông ông ta hẳn là đang rất căng thẳng, cho nên khăn tay sau khi lau mồ hôi trên trán thì bị ông siết chặt.
Lúc Giang Trấn chưa phát hiện Mộ An An, biểu cảm cô vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng khi Giang Trấn xoay đầu nhìn thấy Mộ An An, ông vội
đứng lên từ sofa thì lạnh lẽo trên mặt Mộ An An lập tức tan biến, đồi thành vẻ mặt ấm áp và ngây thơ.
Cô gọi một tiếng: “Ba.”
Giang Trấn mất tự nhiên: “An, An An.”
Nói xong, tầm mắt Giang Trấn nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm bóng dáng Thất gia.
Khi Mộ An An ngủ trưa Thất gia đã đi công tác.
Mộ An An vẫn còn ngồi vào xe
lăn, cô điều khiển xe lăn đến gần Giang Trấn hỏi: “Ba, sao hôm nay ba đột nhiên đến, là vì chuyện của chị gái ạ?”
Mộ An An trực tiếp kéo vấn đề ra nói.
Thông thường vào lúc này Mộ An An có thể cùng Giang Trấn diễn vờ kịch cha con thắm thiết.
Nhưng cô lười.
Hình tượng Giang Trấn ở bên ngoài rất lịch thiệp, nhưng Mộ An An chỉ nhìn thấy ích kỷ và hèn.
“Ba, ba đừng cứ đứng mãi, ngồi đi ạ.”
Mộ An An nói câu này Giang Trấn mới hoàn hồn.
“ò” một tiếng, sau đó mới ngồi xuống sofa, tầm mắt ông đảo quanh bốn phía cuối cùng đặt lên người Mộ An An.
Giang Trấn nói: “An An, là như vậy, chuyện chị gái con sau khi ta và dì Quách Nguyệt Hoa thương lượng xong cuối cùng đã có quyết định.”
“Quyết định gì ạ?”
Mộ An An hỏi.
Giang Trấn không lập tức nói, mà dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán mình.
Qua khoảng mười mấy giây mới nói: “Chúng ta quyết định nghe theo cách của con!”
Mộ An An nhướng mày.
Quyết định này cô đã sớm biết được.
Đặt ra hai con đường như thế trước mặt Giang cầm.
Một là nhận tội, sau đó ngôi tù.
Hội đồng quản trị của tập đoàn dược liệu Giang thị vẫn sẽ công kích Giang Trấn, chỉ là theo lời bà Quách Nguyệt Hoa nói thì sau lưng Giang Trấn còn có người.
Cái người có thể mạo danh Thất gia ở Giang Thành nhiều năm như thế, chắc chắn sẽ có năng lực, hơn nữa hắn còn muốn đạt được phương án thuốc thông minh của Mộ Thanh năm đó, tất nhiên là sẽ bảo vệ Giang Trấn.
Nhưng vẫn là một đống phiền phức.
Còn một con đường khác chính là như Mộ An An đã nói, Giang Cầm thừa nhận mình có bệnh tâm thần.
Mộ An An cố tình lưỡng lự nói một câu: “Ba, cách này sẽ tồn tại một số phiền phức, ba thật sự quyết định sao?
Dù sao chị gái cũng là một người kiêu ngạo như thế, bảo cô ấy thừa nhận bản thân có bệnh tâm thần trước công chúng, hơn nữa còn phải đưa vào viện tâm thần trong buổi phát trực tiếp, như thế sẽ đả kích lòng tự tôn của chị ấy không?”
“Còn đỡ hơn để con bé ngồi tù, khiến cho tập đoàn…”
Giang Trấn nói thẳng đuột ra, nhưng sau đó kịp thời kiềm lại, sau đó đổi lời: “Dù gì con bé cũng làm sai, vốn là nên nhận trừng phạt trực tiếp, nhưng mà An An à con thật giống với mẹ con, không những không truy cứu mà còn vì chị gái mà nghĩ ra cách như thế.
Ba, ba…”
Giang Trấn nói rồi lại bắt đầu nghẹn ngào.
Còn trực tiếp dùng khăn tay che
mắt lại, mà cái khăn đó thì trông cứ ẩm ướt từng giọt, Mộ An An cũng chả rõ là mồ hôi hay là nước mắt thật.
“An An, nhìn thấy con ta cảm thấy thật giống như nhìn thấy mẹ con vậy, con và mẹ quá giống
X • f)
roi.
Giang Trấn nói: “Hai người đều ngây thơ như nhau, lương thiện và tốt đẹp.”
Trên mặt Mộ An An mang theo nụ cười nhẹ.
Nhưng bàn tay đặt dưới tấm
chăn lại siết chặt nắm đấm.
Dùng sức mà nắm lại.
Trong lòng Mộ An An, Giang Trấn nói ba từ “Ngây thơ, lương thiện , xinh đẹp”, dùng để tả về mẹ cô, là hoàn toàn chính xác.
Mộ Thanh quả thực là một người rất đẹp và lương thiện.
Nhưng cô lại quá tốt bụng và ngây thơ, hoàn toàn không biết rằng người đàn ông đã nằm bên cạnh mình hơn mười năm thực chất là một con sói và một con báo.
Mặc dù trong lòng rât tức giận, nhưng Mộ An An vẫn luôn kiềm chế, trên mặt không biểu hiện ra
ngoài nhiều.
“Như vậy thì bây giờ ba đã quyết định rồi, chúng ta nhanh chóng triển khai đi. Nhớ chào hỏi bệnh viện tâm thần trước nhé.” Mộ An An nhắc nhờ.
Giang Trấn gật đầu: “Ta cùng Thường chủ nhiệm là đã quen biết từ lâu , tất cả thủ tục đều đã làm xong, dự định sáng sớm ngày mai tổ chức họp báo.”
“Chị con sẽ đồng ý có tham dự sao?” Mộ An An bất giác hỏi.
Giang Trấn cúi đầu lau mồ hôi
lạnh, “dì Nguyệt Hoa đã qua chỗ chị con nói, sáng sớm ngày mai sẽ qua đón nó đến họp báo xin lỗi.”
“Vậy chị ấy cảm thấy sao….”
“Cô cỏ con bên kia sẽ xử lý , chỉ
là nói lời xin lỗi. Hơn nữa.” –
Giang Trấn dừng một chút, “Một bệnh nhân tâm thần , ai lại so đo chứ?”
Mộ An An lúc đầu vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng khi nghe Giang Trấn nói ra câu đó, trong lòng đột nhiên lạnh hơn một chút.
“Một bệnh nhân tâm thần, ai lại so đo chứ?”
Giang Trấn khi nói lời này, rõ ràng là có một cảm giác thờ O’ và nhẹ nhõm trong giọng điệu của ông ta.
Ông ta như trút được gánh nặng đang mang trên vai.
Lời nói không chút do dự, lại rất dứt khoát.
Nhưng theo như Mộ An An thấy, Giang Trấn bình thường rất nuông chiều Giang cầm.
Vậy mà bây giờ Giang cầm đang gặp chuyện, ông ta cũng ko ra mặt chút nào, thậm chí còn xem là phiền phức, cho nên cứ thế nói bỏ là bỏ.
Quả nhiên đối với ông ta lợi ích là trên hết.
Mộ An An thậm chí có thể tưởng tượng đến, nếu Giang Phong về sau có xảy ra chuyện gì, Giang Trấn sẽ lập tức đưa người đi nước ngoài để tránh phiền phức.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng Mộ An An trên mặt cũng không để nhiều biểu hiện lộ ra
ngoài, “Vậy là tốt rồi, vậy chúc ba ngày mai có thể thuận lợi mọi chuyện.”
“Vậy ngày mai con có đến không?” Giang Trấn cần thận hỏi một câu.
Mộ An An không nói gì.
Giang Trấn nói: “Dù sao người tiểu Cầm làm có lỗi cũng là con, nếu như nó đứng trước mặt mọi người xin lỗi, con có thể nói tha thứ, ta nghĩ như vậy thì những lời nói trên mạng nói với tiểu cầm sẽ càng nhẹ chuyện hơn, An An, có thể không?”
Giang Trấn hỏi trong rất lo lắng.
Trên internet bây giờ tất cả đều là liên quan tới video Giang cầm đánh người hành hung chửi mắng, nhưng riêng Giang cầm đánh Mộ An An thì lại bị giấu đi, không để bị công khai ra ngoài.
Bây giờ khi nói yêu cầu này, ông ta lo lắng Mộ An An sẽ không đồng ý.
Sau đó Giang Trấn cùng Quách Nguyệt Hoa nói với nhau cả buổi trưa.
Cuối cùng, Quách Nguyệt Hoa
cũng gật đầu đồng ý để Giang Cấm thừa nhận là bị bệnh tâm thần, nhưng lại ra điều kiện, ngày mai tại họp báo Mộ An An phải có mặt, chấp nhận lời xin lỗi của Giang cấm.
Cho nên lúc này Giang Trấn chỉ có thể nói Mộ An An đồng ý.
Giang Trấn nói: “An An, có thể không? Đến lúc đó con có thề mang khẩu trang đội mũ, ta cũng sẽ nói bọn phóng viên ta mời đến, để bọn hắn không quay cận tới mặt con, bảo vệ tốt thanh danh cho con?”
Đối mặt với những lời này của Giang Trấn, Mộ An An vẫn như vậy không nói gì.
Giang Trấn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ông có chút do dự nắm lấy khăn tay, cuối cùng không nhịn được mà đứng lên, đến gần chỗ Mộ An An, ngồi vào bên cạnh chỗ Mộ An An.
Ông ta nói: “Ta biết chuyện này rất khó khăn với con, thế nhưng mà An An, ta cũng biết con với mẹ con đều là người lương thiện, con chỉ cần đứng một bên đồng ý
lời xin lỗi của tiểu cầm, con có thể giúp ba, giúp chị con, được không?”
Mộ An An một mực không nói gì, nhưng khi nghe Giang Trấn nói những lời này, cô đột nhiên cười.
Cười xong, cô nói: “Được thôi, con đồng ý.”
Giang Trấn một mực thuyết phục Mộ An An, Mộ An An đột nhiên vui vẻ như vậy đồng ý, làm ông ta có chút sửng sốt.
Mộ An An nói: “Ba không phải vừa nói con với mẹ lương thiện
giống nhau sao, thì thì cứ xem như vậy đi, cứ làm theo ý ba, con đúng là đứa con ngon!”
“Không chỉ có kế thừa sự lương thiện của mẹ, còn kế thừa sự nham hiểm của ba nữa.”
Giang Trấn đứng hình mười giây, sau đó đột nhiên nở một nụ cười, liều mạng gật đầu.
Đưa tay muốn bắt tay Mộ An An, nhưng phát hiện Mộ An An vào bên trong chăn lông, liền thụt tay lại.
Ông ta tiếp tục nói: “An An, cảm
ơn con, con thật là con gái tốt của ba, Ba thật cảm ơn ông trời, để ta tìm được con, ba thật, thật
II
Nghẹn ngào nói, Giang Trấn cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt,
Mộ An An trầm mặc nhìn, nhìn thấy bác sĩ cố tiến đến, Mộ An An đưa mắt nhìn anh ta, bác sĩ Cố liền hướng mặt ra ngoài.
Không quấy rầy.

Mộ An An không an ủi Giang Trấn , chờ cho ông ta diễn đủ , mới lau nước mắt ngẩng đầu lên
nói,” An An , hôm nay ta đến đây , thật ra là còn có việc muốn nói.”
“Ba người cứ nói.”
“Nhớ trước đây, ta đi đến Lam Thiên tìm con và nói rằng mẹ con mười năm trước đã chuẩn bị cho con một món quà, và nó vừa được giao đến rồi sao?”
“Con nhớ rồi.”
Mộ An An gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK