Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nói đến đây, tay Mộ An An vịn vào sofa đứng lên: “Vì thế bây giờ tôi cần phải chính
thức đi gặp ba tôi, tiểu tam và đứa con riêng kia.”
Nói xong, Mộ An An nở một nụ cười.
Sau đó nói một câu ý sâu xa: “Tôi thật muốn biết, ba người Giang gia đợi hết một đêm, kết quả lúc chính thức gặp lại con của Mộ Thanh thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Biểu cảm của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa khi đó ngược lại khiến Mộ An An đoán không ra à.
Nhưng Giang cầm đại tiểu thư thì phỏng chừng chắc điên lại càng thêm điên!
Bác sĩ Cố nghe lời này của Mộ An An, liền hỏi: “Cô muốn công khai thân phận của mình hả?”
Giọng điệu của hắn tựa hồ như không có gì bất ngờ lắm, dường như đã biết trước cô sẽ công khai vậy.
Bác sĩ Cố chỉ thấy bất ngờ là, Mộ An An công khai vào lúc này, càng bất ngờ hơn chính là Tông Chính Ngự lại có thể đồng ý.
Dù sao nếu Thất Gia không đồng ý, Mộ An An chắc chắn sẽ không công khai nổi.
“Có một số thứ cần phải đòi về rồi.”
Mộ An An nói xong, lộ ra vẻ bùi ngùi rồi nói thêm một câu: “Tám năm rồi.”
Tám năm này, Giang Trấn từ một con rể trở thành người phụ trách cho cả tập đoàn dược liệu Mộ gia đứng đầu Giang Thành.
Cuối cùng từ tập đoàn dược liệu Mộ gia, hoàn toàn biến thành của Giang gia.
Trong thời gian tám năm, những thông tin về Mộ gia trong toà thành phổ này, đã sớm bị vùi lấp trong hàng triệu tin tức khác.
Không ai nhớ nơi đây từng tồn tại Mộ gia.
Càng không có ai nhớ, đã từng có một người phụ nữ của Mộ gia, được giới truyền thông xưng là vị cứu tinh của dược liệu, thiên tài dược liệu.
Họ chỉ nhớ tập đoàn dược liệu Giang thị được phát triển ra thị trường.
Chỉ nhớ tập đoàn dược liệu Giang thị, những năm này đánh đâu thắng đó và ngồi vững trên vị trí đầu tiên ở Giang Thành.
Cộng thêm Giang Trấn trước giờ luôn chú ý đến hình tượng bản thân và công ty, làm từ thiện làm đến như diều gặp gió, có thể nói là ánh sáng toả muôn nơi.
Bác sĩ Cố đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Mộ An An, hắb không hề nói gì với Mộ An An về việc cô muốn đi gặp Giang gia.
Đây xem như là sự ủng hộ thầm lặng đi.
“Trước khi cô rời đi, tôi muốn nói với cô hai chuyện.”
Bác sĩ Cố nói.
Mộ An An im lặng lắng nghe.
“Thứ nhất, cô ngồi xuống trước đã, chân cô còn bị thương, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng để phòng ngừa xảy ra trường hợp xấu, hai ngày nay cô vẫn là tránh đứng lên nhiều.”
Nói đến đây, Bác sĩ cố đã ấn Mộ An An
ngôi lại xuông sofa.
Ngược lại đúng là Mộ An An quên mất vết thương trên chân mình.
Cái mắt cá chân ấy chỉ đau và hơi tê khi mới thức dậy.
Vừa nãy mãi lo nói chuyện với Bác sĩ cố, thế là quên mất chuyện này, lúc đứng lên cũng không để ý.
Bây giờ Bác sĩ cố vừa nhắc đến thì cô liền cảm thấy đau.
Mộ An An vươn tay xoa xoa mắt cá chân.
Bác sĩ Cố nói: “Chỉ là bị trẹo chân nên hôm nay mới đau thế, ngày mai tiêu viêm rồi là sẽ không đau như thế nữa.”
Chuyện thứ hai là gì?’