Nhưng tay Hoắc Hiển còn chưa chạm đến Mộ An An thì đâ cảm thấy cả người cô bị kéo ra ngoài.
Đồng thời Hoắc Hiển cảm nhận được một ánh mắt cảnh cáo sắc bén!
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cặp mắt sâu thẳm sắc bén.
Người đàn ông ngoài cửa chỉ mặc một thân sơ mi đen, nhưng khí thế lại rất mạnh mẽ.
Là cái kiểu mà trên thế giới này chỉ có mình ta* .
*Câu gốc: : Thiên
thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn. ý chỉ trên trời dưới đất, duy nhất, độc nhất, chỉ mình ta.
Anh dùng một tay đặt lên eo Mộ An An, tư thế vô cùng bá đạo, giống như đặt Mộ An An vào tất cả những thứ của anh vậy.
Người đàn ông lên tiếng: “Nhóc con, nhắc nhở cậu lần cuối, đừng chạm vào cô bé!”
Tính khí Hoắc Hiển trước giờ đều là kiêu
căng, hiếu chiến, mang theo chút ngạo mạn của tuổi trẻ, nhưng khi đối mặt với người đàn ông trước mặt, ba cái kiêu căng, hiếu chiến, ngạo mạn đó đều bị đè bẹp hết.
Ngoại trừ đầu hàng ra thì chả còn đường lui nào.
Mà cảnh cáo của người đàn ông này tất nhiên là không chỉ có vậy.
Anh nói: ‘‘Còn chạm cô bé một lần nữa, tôi sẽ để cả Hoắc gia nhà cậu phải trả giá!”
Hoắc Hiển lùi về sau một bước.
Mà đồng thời lúc này, cô gái vốn đang nằm trên cánh tay người đàn ông ấy, dường như là tỉnh lại, đột nhiên hơi tách ra khỏi lòng anh.
Cô lui về sau một bước
Sau đỏ đứng rất nghiêm chỉnh đối mặt với Tông Chính Ngự, cô nghiêm túc đánh giá trên dưới anh, như là đang phân biệt gì đó.
Đến khi tầm mắt di chuyển đến mặt tông Chính Ngự, cô gái mới cười lên: “Đúng là
chú Ngự rồi!
Cô cười đến mắt cong như mặt trăng, rồi đột nhiên giơ tay ra: “Cháu muốn được ôm.
Tông Chính Ngự vươn tay ôm cô vào lòng.
Lần ôm này hoàn toàn giống với cái ôm lúc nhỏ, Mộ An An đặt hai tên tay lên vai Tông Chính Ngự, sau đó cúi đầu ‘chụt’ một cái lên trán anh.
“Ôm xong rồi, hôn xong rồi, còn thiếu cái ôm lên cao thôi.”
“Chú Ngự, cháu muốn được ôm lên cao.”
Cô nói xong thì giơ hai tay lên.
Tông Chính Ngự không nói lời nào, mặc cho bé con mượn rượu chơi đùa, vươn tay ôm cô lên.
Mộ An An rất vui vẻ mà cười ‘hi hi hi’ lên.
Giống như quay lại hồi ba bốn tuổi vậy.
Cộ vốn dĩ đã ốm, dáng người lại nhỏ nên bế như vậy không thấy nặng chút nào.
Lúc còn nhỏ Mộ An An thường hay bám theo Tông Chính Ngự đòi bế lên cao.
Bởi vì mỗi lần được bế lên cao cô đều cảm thấy bản thân mình đang ở trên cao của thế giới.
Chỉ ở trong mỗi thế giới của Tông Chính Ngự thôi.
Rất yên bình.