Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Ngay khi anh nói, giọng điệu quen thuộc của loại người thích làm anh hùng, kiêu ngạo và một chút xã hội đen lại vang lên.
“Là do Vương Lão Bát đó, có một cô em sinh viên, ở trước mặt hắn lắc lư một chút, liền muốn cưỡng bức cướp đoạt, đã thấy thì nhất định phải cứu, không cứu thì không phải đàn ông.” -Nói xong, Hoắc Hiển hơi nâng quai hàm.
Mộ An An lạnh lùng nhìn dáng vẻ của Hoắc Hiển.
Thành thật mà nói, vừa nãy bôi thuốc
cho Hoắc Hiển, cô cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, cô không biết sự bối rối đến từ đâu.
Dù sao thì từ lúc nào đó, Hoắc Hiển liền biến mất không liên lạc.
Với lại lúc hai người vứt xe đi, rồi Mộ An An đi mua thuốc, toàn bộ quá trình đều không có nói chuyện, không hiểu sao lại cảm thấy ngượng ngùng.
Mộ An An tâm lý cũng không được thoải mái.
Tuy nhiên, nhìn vẻ ngoài xấu xa của Tóc Xoăn, ngay lập tức trở về chế độ hòa hợp với nhau như ngày thường.
Mộ An An động tác cũng hơi dịu đi, cô nói: “Anh vẫn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
“Đừng đánh giá thấp anh trai đây, được chứ?”
Hoắc Hiển vuốt lại những lọn tóc vàng, Mộ An An thở dài, tỏ vẻ khinh thường, cúi đầu băng bỏ vết thương cho hắn, nhắc nhở: “Tốt nhất anh nên đến bệnh viện đi, vết thương này hơi sâu.
Hoắc Hiển không trả lời.
Hắn thản nhiên nắm lấy mái tóc xoăn vàng, quay mặt sang một bên và nhìn chằm chằm vào con đường phía
trước.
Bây giờ trời đã muộn, nơi này có chút tổi căn bản không có người, con đường phía trước hoàn toàn tối đen.
“Tiểu tiên nữ.” – Hoắc Hiển đột nhiên gọi một tiếng.
Hắn đã đặt cho Mộ An An rất nhiều biệt danh, nhưng hắn thích nhất là ba từ này.
Bởi vì Hoắc Hiển cảm thấy ba chữ này hợp với Mộ An An nhất.
Hắn đột nhiên quay sang hỏi: “Cô sẽ gả cho Thất gia sao?”
Mộ An An đang băng bó vết thương cho Tóc Xoăn, nghe thấy câu hỏi này không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: “Sẽ.”
Rõ ràng, sứt khoát.
Trực tiếp đại diện cho mối quan hệ giữa Mộ An An và Tông Chính Ngự.
Từ lúc yêu đến giờ, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Hoắc Hiển như bị đâm một nhát dao vào tim: “Nhưng cô còn trẻ như vậy, lại yêu một người như vậy, không phải là hơi thiệt sao?”
Lúc này, Hoắc Hiển cảm thấy hơi
nghiêm trọng, liền đổi thành giọng điệu giễu cợt: “Trên thế giới có nhiều đàn ông ưu tú lắm, không gặp thêm nhiều người, sẽ thiệt lắm.”
Mộ An An nhướng mày: “Trên thế giới này, người đẹp hơn Tông Chính Ngự, dáng người đẹp hơn anh ấy, khí chất mạnh mẽ hơn anh ẩy, và người yêu thương tôi hơn anh ấy, anh nghĩ tôi có thể tìm ra người thứ hai sao.”
Chỉ cần một lời nói của Mộ An An, Hoắc liền bị giết ngay trong một giây.
Bởi vì, cô tìm không ra.
ít nhất thì Hoắc Hiển sống cho đến bây giờ, trong tất cả vòng luẩn quẩn,
tìm khắp nơi không thể tìm ra người thứ hai có thể cạnh tranh lại với Tông Chính Ngự.
Ngay cả ở thủ đô, Thái Tử Đoàn nổi tiếng, cũng chưa chắc đã có thể sánh bằng.
Mộ An An lười phản ứng nữa.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng xe ô tô từ xa truyền đến, tưởng là người của Ngự Viên Loan tới đón.
Khi Thất gia không có ở nhà, Mộ An An náo loạn, chơi bời, sẽ không làm phiền khiến Thất gia lo lắng.
Cô đã nhìn thấy chiếc xe ở đằng xa
đang từ từ tiên lại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK