Nói xong Mộ An An nhìn sang Bác sĩ Cố: “Khi lên đại học, tôi đã tra rất nhiều tư liệu, cũng từng đi hỏi thầy hướng dẫn, họ nói trường hợp của tôi rất ít, tra cụ thể ra cũng không cách nào tra được. Rốt cuộc tại sao tôi lại bị dị ứng được với hải sản?”
Mộ An An hỏi rất nghiêm túc, mắt
nhìn chăm chăm Bác sĩ cố.
Mà động tác của Bác sĩ cố cũng theo đó mà dừng lại, biểu cảm trở nên kỳ cục, hai mắt chuyển động liên tục.
Nửa ngày cũng không trả lời được câu hỏi của Mộ An An.
Mộ An An tiếp tục hỏi: “Từ lúc tôi đến Ngự Viên Loan thì anh luôn là người phụ trách cho cơ thể của tôi, cho nên thể chất của tôi chắc anh sẽ hiểu nhỉ?”
‘Choang’
Mộ An An vừa nói xong, hộp thuốc trong tay Bác sĩ cố lập tức rơi xuống đất.
Thuốc vừa rơi xuống đất, bác sĩ Cố liền ngồi xổm xuống nhặt lên.
Mộ An An cảm thấy hắn ta có chút không thoải mái: “Anh như thế này là bị sao đấy? Sao thấy anh có chút chột dạ như thể tôi bị dị ứng là do anh cố tình làm vậy.”
Mộ An An chỉ tuỳ tiện nói ra câu cuối thôi, nói xong cũng không quan tâm bác sĩ cố thế nào.
Cô có chút kiệt sức nên dựa vào
đầu giường rồi thở dài: “Anh giúp tôi nghĩ cách chữa khỏi dị ứng đi.”
Lúc Mộ An An ăn tôm, xem như tình trạng bộc phát dị ứng không nặng.
Nhưng lúc này bác sĩ cố đã nhặt hết thuốc và cất vào.
“Tôi đang nghiên cứu đây, đợi một chút.” – Bác sĩ cố nói.
Mộ An An gật đầu, không nói thêm gì nhiều.
Bác sĩ Cố im lặng thu dọn đồ đạc,
chỉ có điều hơi mất tập trung.
Thu dọn xong đồ đạc, bác sĩ cố đi về phía cửa, mất hết nửa tiếng, đột nhiên dừng lại.
Bác sĩ Cố vừa dừng lại, Mộ An An liền nhìn hẳn.
Mộ An An cảm thấy tâm trạng của bác sĩ Cố dường như có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói lên được kỳ lạ thế nào.
Nhưng Mộ An An lại cảm thấy có lúc tâm trạng bản thân lại nhạy cảm quá.
“Người bạn kia của cô….đã vào
sống trong căn biệt thự nhỏ phía sau rồi sao?”
Mộ An An đang nhìn tâm trạng của bác sĩ Cố, đột nhiên hắn ta hỏi một chuyện, khiến Mộ An An cảm thấy có chút ngạc nhiên.
“Hôm qua đã vào đó ở rồi.” – Mộ An An nói.
“Tôi đã nghe qua một chút, dường như hai người quen biết ở trên mạng, lại còn là người thành phố bỏ nhà ra đi đúng không?”
Mộ An An gật đầu: “Sao anh đột
nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”
Cô cứ cảm thấy bác sĩ cố hình như muốn thừa nhận chuyện gì đó với cô.
“Anh biết người bạn đó của tôi sao?”
“Cô biết gia cảnh cô ấy thế nào không?”
Mộ An An và bác sĩ cố đồng loạt mở miệng.