bao gồm cả chuyện làm rơi đèn cô ta cũng không chết!”
Quách Nguyệt Hoa càng nói càng phẫn nộ.
Cái này là rõ ràng ghét cay ghét đắng một người, muốn phanh thây người đó ra.
Nhưng lại cứ khảng khăng không làm chết được người ta.
Cảm giác này vừa ngột ngạt vừa khó chịu.
Từ lúc Quách Nguyệt Hoa ngồi lên vị trí bà Giang đến giờ chưa
từng chịu qua sự sỉ nhục như thế!
“Tôi không tin mạng của Mộ An An kia cứng đến thế!”
Quách Nguyệt Hoa nói.
“Không phát hiện ra vấn đề cội nguồn sao?”
Người đàn ông đột nhiên lên tiếng.
Quách Nguyệt Hoa ngơ ra, “Ý
gì?”
“Cội nguồn khiến cho bà đối phó
với Mộ An An luôn bị thất bại, không phát hiện ra à?”
Người đàn ông lại hỏi một lần.
Mà cái vấn đề này khiến cho Quách Nguyệt Hoa đang phẫn nộ hơi dịu lại đôi chút.
Bà suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng lại không nghĩ ra được đáp án, chỉ có thẻ hỏi: “Rốt cuộc là ờ đâu?”
Người đàn ông không đáp Quách Nguyệt Hoa ngay.
Mà cúi đầu, chơi đùa chiếc nhẫn đuôi cá màu bạc trên tên phải của mình.
Im lặng khoảng một phút mới nói ra ba chữ sâu xa: “Ngự Viên Loan.”
Quách Nguyệt Hoa cau mày.
Người đàn ông nói: “Những bằng chứng ngày hôm nay, bao gồm cả cái người kéo Mộ An An khi đèn rơi đều là người của Ngự Viên Loan, chỉ cần có Ngự Viên Loan giữ ở đó thì chúng ta sẽ không đánh đổ được Mộ An An.”
“Cái này tôi biết.”
Giọng nói Quách Nguyệt Hoa vô cùng khó chịu.
Điểm này bà vẫn luôn biết.
“Cô ta chính là ỷ có Ngự Viên Loan chống lưng nên mới không xem trời đất ra gì, không thể thay đồi được cô ta.”
“Ai nói không thay đổi được?”
Người đàn ông hỏi ngược lại, giọng chế giễu: “Nếu đã biết cô ta có Ngự Viên Loan chống lưng thì đi nghĩ cách khiến cô ta mất đi
núi dựa, đến khi đó bà muốn gì đều dễ như trở bàn tay.”
Người đàn ống vừa dứt lời, thì nhìn thấy Giang Trấn đi ra từ bệnh viện tâm thần Lam Thiên với vẻ mặt khó coi.
Người đàn ông nói một câu: “Nếu đã có người muốn nhận lại con gái, thì bà phối hợp đi. Đón Mộ An An về Giang gia, sau đó làm thế nào để chia rẽ mối quan hệ giữa cô ta và Ngự Viên Loan thì rất dễ dàng.”
Nói xong câu đỏ, người đàn ỏng liền đẩy cửa xe đi xuống, sau đó
đi thẳng về con đường phía trước.
Xoay người một cái thi đã biến mất.
Khi người đàn ông biến mất, Giang Trấn đã mở cửa lên xe.
Ông dùng sức đóng cửa lại, hỏi vặn: “Tất cả những gì xảy ra hôm nay, có phải là sắp xếp của bà không?”
Quách Nguyệt Hoa chịu không nổi thái độ đó của Giang Trấn, bà ngồi thẳng lại: “Vừa nãy ông cũng ờ đó, là trợ lý của tôi, không liên
quan gì đến tôi cả.”
“Người khác tin, tôi cũng tin sao?”
Giang Trấn trực tiếp vặn hỏi: “Trợ lý đó của bà đi theo bà từ lúc nó chưa tốt nghiệp, nó đối với bà vỏ cùng trung thành, trừ khi là mệnh lệnh của bà thì nó căn bản không dám làm những thứ đó!”
“Vì thế ý của ông bây giờ là muốn giao tôi ra, sau đó để những phóng viên đó đưa tôi vào bệnh viện tâm thần giống như tiểu Cầm, lúc đó ông mới vừa lòng vui vẻ đúng không?”
Quách Nguyệt Hoa mạnh mẽ hỏi ngược lại, trực tiếp khiến cho khí thế của người vốn đang chiếm thế thượng phong là Giang Trấn bị đánh đổ.
Trán ông lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.