Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Mà Tông Chính Ngự còn chưa bế Mộ An An được bao lâu thì đã đặt cô xuống, để cô nằm lên bả vai mình.
Mộ An An móc hai chân lên eo Tông Chính Ngự theo thói quen.
Cô đặt cả đầu lên vai Tông Chính Ngự, sau đó hít một hơi thật sâu mùi hương riêng biệt của anh rồi mới vừa lòng mà nhắm mắt lại.
Tông Chính Ngự xoa đầu cô một cái, rồi xoay người đưa cô rời khỏi.
Xe của La Sâm đã dừng sẵn ở trước cửa.
Lúc 10 giờ, Tông Chính Ngự đã đích thân lái xe đến đón bé con.
Người trước giờ chưa hề có tính kiên nhẫn như Thất gia, vậy mà lại đứng ở cửa biệt thự đợi Mộ An An tròn một tiếng.
Vị trí phòng khách của biệt thự này có cái cửa sổ sát đất, nếu không kéo màn thì có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong từ bên ngoài.
Cho nên trong một tiếng đồng hồ Thất gia đợi Mộ An An, anh đã nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất, thấy hết cảnh ba người uống bia rồi làm trò con bò.
La Sâm mở cửa sau xe.
Khi Thất gia ôm Mộ An An lên xe, hắn mới ngồi lại vào ghế lái.
Lúc lên xe còn liếc vào bên trong biệt thự một cái.
Hoắc Hiển đứng trước cửa biệt thự, vẻ mặt phức tạp, không nhìn ra biểu cảm gì.
La Sâm cũng không dừng lại lâu, trực tiếp lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi xe rời đi rất lâu, Hoắc Hiển vẫn đứng tại chỗ nhìn về hướng xe vừa đi.
Gió lạnh thổi từng đợt từng đợt tới, hắn chỉ mặc độc một chiếc T-shirt, mặt cũng bị thổi cho trắng bệch, mái tóc xoăn cũng loạn lên.
Nhưng hắn giống như không biết vậy.
vẫn yên tĩnh đứng đó.
Trong lòng là cảm giác chua chát, tiểu tiên nữ quá mức yên tĩnh, lý trí thậm chí có chút bạo lực trong mắt mình, vậy mà lại hoàn toàn giống như một đứa trẻ đi làm nũng và tùy tiện với một người đàn ông.
Đây là lần thứ hai.
Mỗi lần đều khắc cốt ghi tâm.
Rất khó quên.
Trên xe.
Lúc Mộ An An được ôm lên xe thì vẫn luôn dựa vào lòng Tông Chính Ngự, dáng vẻ như ngủ rất ngon vậy.
Thất gia đắp tấm chăn mỏng lên người cô.
Khi cúi đầu xuống còn đặt một nụ hôn lên trán cô.
Tay anh vỗ nhẹ lên cánh tay Mộ An An, đây là hành động dỗ ngủ theo bản năng.
Một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Thậm chí đến cả La Sâm đang lái xe cũng phải nhìn thêm vài lần.
Trong lòng hắn đột nhiên nhận ra, lời cố Thư Khanh nói rất đúng.
Người có thể chữa trị cho Thất gia chỉ có vị tiểu thư này.
Mà khi La Sâm liếc nhìn vào gương chiếu hậu lần thứ N thì nhận được một ánh mắt
chết chóc.
Tay La Sâm run rẩy một phát, sau đó lập tức kéo tấm chắn lên!
Trong giây phút tấm chắn được nâng lên, cô gái vốn dĩ đang yên tĩnh nằm trong lòng Tông Chính Ngự, đột nhiên giật mình một cái rồi mạnh mẽ ngồi dậy từ trong lòng anh.
Bởi vì hành động đột ngột đó mà tấm chăn rơi xuống đất.
Ánh mắt Mộ An An trong suốt, đột nhiên xoay đầu, bưng mặt Tông Chính Ngự rồi hôn lên đó.
Không!
Nói chính xác hơn chính là gặm.
Môi cô vốn dĩ dán lên môi Thất gia, nhưng giây sau lại trượt xuống cằm, cạp một phát lên cằm anh.
Tông Chính Ngự lập tức nhăn mày, kéo cô ra.
Chiếc cằm xinh đẹp liền in đậm dấu đỏ.
Mộ An An hiển nhiên là rất vừa ý với tác phẩm của mình, cô cười ‘hi hi’ thành tiếng.
Vì đang ngồi nghiêng nên khó hành động, cho nên cô đành chống chân trái hơi đứng lên, ngồi lại vào đùi Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự vô thức đỡ eo Mộ An An, để cô không bị té.
Mộ An An lại cười ‘hi hi’: “Thất gia, chúng ta chơi trò chơi đi.”