Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Người dọn dẹp nhanh chóng ổn định xe, rồi nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, xin lỗi.”
Mộ An An tách khỏi bác sĩ Trần, lắc đầu, đồng thời giư lấy e của A Bá.
A Bó nói lời cam ơn rồi rời đi.
Mộ An An không vòng vo, hỏi: Bác sĩ Trần, ngài nói tiếp đi, Mặc Mặc có chuyện gì vạy?”
Bác sĩ Trần im lặng theo dõi hành vi của Mộ An An, trong mắt thể hiện sự hài lòng khi làm thầy của cô.
Hắn nói: “Mặc Mặclần này trở về, cũng rất tích cực hợp tác điều trị, nhưng tôi thấy rằng mặc dù Mặc Mặc rất tích cực hợp tác, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hơi khó bước ra khỏi vụ tự tử đó.”
“Tôi có thể thấy rằng cô ấy rất thích cô, vì vậy tôi hy vọng cô sẽ nói chuyện với cô ấy nhiều hơn trong thời gian thực tập ở bệnh viện.”
Mộ An An cẩn thận lắng nghe lời giải thích của bác sĩ Trần.
Khi đến cuối hành lang, Mộ An An theo bước chân của bác sĩ Trần, rẽ cua.
Nhưng khi Mộ An An trở về, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình lóe lên, bước chân dừng lại một cách mạnh mẽ, rồiquay đầu nhìn lại.
Hành lang dài vắng lặng không một bóng người.
Lúc nãy mới vừa rồi, ánh mắt Mộ An An bị lóe lên, cô theo bản năng cảm giác được có người đang chụp ảnh.
Nhưng bây giờ nhìn hành lang dài, trông rất yên tĩnh.
Mộ An An ngẩng đầu, liếc nhìn ngọn đèn ở đầu hành lang.
Công suất của ngọn đèn tương đối cao, nhìn thoáng qua Mộ An An đã không thể chịu nổi.
“Có chuyện gì vậy?” – Bác sĩ Trần thấy Mộ An An đang sững sờ nhìn hành lang, liền hỏi.
Mộ An An hoàn hồn trở lại: “Không sao, tôi vừa rồi bị ánh đèn chiếu vào.”
Bác sĩ Trần không nghi ngờ gì về lời nói của Mộ An An, và tiếp tục đi về phía trước.
Khi Mộ An An rời đi, cô lại liếc nhìn về phía hành lang, lúc này cảm thấy mình chính là bị bệnh đa nghi.
Sau đó, cô không suy nghĩ nhiều, đi theo bác sĩ Trần đến khu vực bệnh nhân.
Hai người không có đi vào quấy rầy, mà là quan sát ngoài cửa.
Mặc Mặc nằm trên giường bệnh trần trọc trở mình, ngủ rất khó, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, sau đó ngây người thật lâu.
Bác sĩ Trần hạ giọng: “Chú ý nhiều hơn. Mộ An An gật đầu.
“Cômuốn vào tâm sự với cô ấy không?” -Bác sĩ Trần hỏi.
Mộ An An lắc đầu: “Ngày mai”.