Phần trước được thiết kế khá kín đáo, từ đường viền cổ áo đến xương quai xanh.
Nhưng cả phần lưng phía sau đều trống trơn.
Hoàn toàn để lộ ra phần từ đỉnh vai đến chỗ thắt eo.
Thời tiết này thì mặc như vậy là hợp lý.
Vả lại chiếc váy này được thiết kế như vậy đích thực rất đẹp.
Vì hình xăm ở sau lưng cô.
Khi mặc như vậy thì sẽ để lộ hình xăm ờ sau lưng ra.
Mộ An An nhìn chiếc váy hở lưng, cảm giác đầu tiên là thấy có vấn đề hoặc là do đối phương cố ý-
Đối phương biết sau lưng cô có vật gì?
Sao biết được?
Giang Trấn?
Mộ An An nắm lấy chiếc váy mà
suy nghĩ rất nhiều, nghĩ sao cũng cảm thấy chiếc váy này có
Ạ -* Ã
vân đê.
Trang phục của người tộc Thổ Gia bình thường sẽ không thiết kế như vậy, đây rõ ràng là mang nhiều yếu tố hiện đại hơn chứ không thuần tuý như vậy.
Vì đây là một điệu nhảy lửa trại nên việc mặc trang phục theo phong cách dân tộc địa phương là điều đương nhiên.
Nghĩ đến đây, Mộ An An đặt chiếc váy xuống và đi lấy một bộ quần áo khác, giống hệt y như
vậy.
“Chị, bộ đồ có vấn đề gì sao?” -Tiểu Cửu hỏi một câu.
Mộ An An quay đầu, định mở miệng nói liền phát hiện Tiểu Cửu đã ăn hết cả một nồi mì lớn.
Đang lau miệng thì nhìn thấy tô mi của Mộ An An.
Cô định hỏi Tiểu Cửu một chút là lúc nãy đã thề sẽ giảm cân mà còn phải lộ ra vòng eo nhỏ nữa?
Mộ An An tuỳ ý nói: “Chị không muốn ăn, em giúp chị ăn hết
Nói xong, Mộ An An lấy bộ đồ, vịn theo bờ tường đi vào trong thay đồ.
Tiểu Cửu ăn hết một tô mì mà không chút do dự nào.
Phòng của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa.
Nhân viên vừa đem đồ ăn và trang phục đến.
Giang Trấn không ăn mì mà nhìn
Quách Nguyệt Hoa nói thẳng: “Nguyệt Hoa, không phải anh nói em, nhưng thái độ của em đối với An An nhất định phải nghiêm chỉnh một chút.”
Quách Nguyệt Hoa không nói gì nhưng vẻ mặt có vẻ khinh thường.