Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Lúc Tông Chính Ngự đang nói, cửa phòng bị gõ vài cái.
Người giúp việc tiến vào báo cáo: “Thất gia, tiểu Thư An An 8 giờ 30 đã tan ca, vừa tan ca đã bị đưa đi.”
“Bị đưa đi?”
Tông Chính Ngự ngay lập tức nhíu mày.
Người giúp việc: “Đúng ạ! Theo như điều tra, tiểu thư An An đã ngòi lên xe
của chủ tịch tập đoàn dược liệu Giang thị – Giang Trấn, đi đến chung cư Minh Thành!”
Lời này vừa dứt không cần phải nói Tông Chính Ngự, đến cả mặt của bác sĩ Cố cũng thay đổi.
Chung cư Danh Thành, nơi đó chính là cấm địa ở trong lòng Mộ An An, năm đó mẹ cô và ông ngoại cô là xảy ra chuyện ở đó.
8 năm này Mộ An An cũng không đi tới chung cư Danh Thành, nhưng chỉ cần đứng dưới lầu thôi cô đã không chịu nổi rồi.
Tông Chính Ngự lập tức hạ lệnh:
‘Đưa người về cho ta!
“Vâng!”
“Đợi đã, ta đích thân đi!”
Dưới lầu chung cư Danh Thành.
Chiếc xe Cayenne màu đen vừa dừng trước cửa chung cư, trong lòng Mộ An An đã lập tức dâng lên cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Chung cư này là nơi Mộ An An sinh sống từ nhỏ đến năm 12 tuổi, không cần biết là bên trong chung cư hay bên ngoài chung cư Mộ An An đều
không lạ lẫm gì.
Nhưng nơi này cũng là nơi bắt đầu cơn ác mộng của cô.
Là nơi đã chôn vùi mẹ và ông ngoại cô.
Nơi này đối với Mộ An An mà nói, có áp lực tâm lý cực kỳ lớn.
Người còn chưa bước xuống xe, thì đã cảm thấy có thứ gì đó đè nén vào trong tim, khiến cô cảm thấy khó thở, còn có chút cảm giác ghê tởm nữa.
Giang Trấn cả đường đi đều bày tỏ sự cảm kích với Mộ An An, cũng không ngừng đóng phim tình cảm cho
cô coi.
vốn dĩ tâm trạng Mộ An An đã bất định, bây giờ ngồi trong xe càng cảm thấy khó chịu và căng thẳng hơn.
Đồng thời lúc này Giang Trấn đẩy cửa xe.
Vòng ra đuôi xe, mở cửa giúp Mộ An An.
Lúc này Mộ An An hít thở sâu hai cái, điều chỉnh tâm lý của mình rồi mới vịn ghế xe bước xuống.
Khi nhìn thấy tấm biển mạ vàng của Chung Cư Dung Thành, Mộ An An liền cảm thấy cả người mình kích
động dữ dội.
Cô muốn cất bước đi nhưng chân vốn dĩ không cách nào nhấc lên nổi.
Quá khó chịu.
Giang Trấn dường như không chú ý đến tình hình của Mộ An An, nói:
“Tiểu thư An An, mời.”
Mộ An An vẫn làm thinh như cũ.
Giang Trấn đợi một hồi không thấy Mộ An An có ý đi về phía trước, bèn ngờ vực hỏi một câu: “Tiểu thư An An?”
Mộ An An cố gắng đi về phía trước.
Nhưng bước đi này vẫn không cách nào đi được.
Sau một phút trầm mặc, Mộ An An hỏi: “Cái bưu phẩm này có phải là cần tên và chứng minh nhân dân không, cho dù ông có dùng mối quan hệ để chèn ép cũng không lấy ra được sao?”
“Hệ thống bảo mật của đối phương là an toàn nhất trên thế giới.” – Giang Trấn nói: “Chúng ta phải dựa theo yêu cầu nghiêm khắc mà người đưa bưu phẩm đề ra.”
Nghe thấy lời này, Mộ An An mới yên tâm.
Cô nhìn về phía Giang Trấn nói: “Vậy xin lỗi, hôm nay sợ là tôi không giúp được ông rồi.”
Giang Trấn có chút nghi hoặc.
Đã đến cổng tiểu khu rồi mà lại đổi ý sao?
“Tiểu thư An An?…”
“Tôi vừa kiểm tra túi, không đem chứng minh nhân dân.”
Mộ An An nói.
Câu này không phải là mượn cớ.
Lúc Mộ An An lên xe cô mới nhận ra
mình không có thói quen lúc nào cũng đem chứng minh bên người.
Nhưng cô vẫn đến đây.