Sắc mặt Quách Nguyệt Hoa không tốt lắm, bà ta ghét nhất là tính cách kiêu ngạo này của Mộ An An.
Dường như tất cả mọi người đều ờ dưới chân cô ta!
“Ôi.” – Quách Nguyệt Hoa nhìn Giang Trấn rồi nở một nụ cười lạnh lùng: “Chỉ cần một ánh mắt này của Vu Nhã thôi đã giống y hệt với con tiện nhân kia rồi, đều
không biết bản thân là ai mà xem thường người khác!”
Quách Nguyệt Hoa cau mày, lời nói đều nhắm vào Mộ An An.
vết thương sau lưng vẫn còn chảy máu.
Bà ta nói với người làm: “Đem muối với ớt qua đây!”
Người làm lập tức đi chuẩn bị.
Giang Trấn nhìn Mộ An An, đang định mở miệng thì Quách Nguyệt Hoa nhìn qua: “Sao vậy, ông còn muốn nói gì, đâu nói tôi nghe
xem, ông muốn cầu xin cho đứa con gái ruột này thế nào? Hình xăm đã bị huỷ, chúng ta cũng có vật thay thế, ông cảm thấy còn cần con tiện nhân này làm gì?”
Quách Nguyệt Hoa ép người, những lời Giang Trấn muốn nói đều nghẹn lại, không thể nói ra.
Ông ta nhìn Mộ An An.
Từ trước đến nay, Giang Trấn luôn cảm thấy Mộ An An rất giống Mộ Thanh, đều rất đơn thuần và dễ bị lừa, nhưng Quách Nguyệt Hoa đột nhiên đem chuyện Giang cầm ra nói khiến
Giang Trấn không chịu nổi.
Nhập mật khẩu: 1234
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!